Latest Post

Hiển thị các bài đăng có nhãn Viết về cuộc tình của tôi. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Viết về cuộc tình của tôi. Hiển thị tất cả bài đăng

Chỉ là cơn gió thoảng qua đời em

Chỉ là cơn gió thoảng qua đời em

Chưa đầy một tháng mà em bị hai người đàn ông bỏ rơi, em đau khổ không biết nên làm gì nữa. Ngày em nhắn tin nhầm để làm quen với anh cũng là lúc em chạy trốn cảm giác đau khổ mà người ta vừa gây ra cho em. Em tìm đến anh với mục đích chỉ để có người trò chuyện thôi nhưng em đã không ngờ mọi việc nó lại đi quá xa so với những gì em nghĩ.

Em với anh chỉ nói chuyện với nhau một vài lần trên mạng, nói những câu chuyện không đâu vào đâu hết. Em rất bất ngờ khi anh nói anh đang tìm người… ngủ chung, “em có muốn ngủ chung cùng anh không?”. Em đã không tin, qua bạn anh, em biết anh là một người trầm tính, hiền lành và không bao giờ có những hành động liều lĩnh như vậy. Em cứ nghĩ đó chỉ là một lời trêu đùa để xem em có sợ không. Nhưng anh đã không hay rằng lúc đó, con người em đã không còn sáng suốt, em đang đau khổ thì không có gì khiến em thấy sợ, thậm chí đề nghị ấy làm em thấy tò mò về con người anh.

Chúng mình đã qua đêm với nhau. Lần đầu tiên, một đứa con gái hiền lành, ngoan ngoãn như em bỗng trở thành một đứa gái hư hỏng đúng như cách em vẫn nghĩ về người khác. Em và anh, hai con người xa lạ đưa nhau vào khách sạn rồi hôn nhau, ôm ấp nhau như một đôi tình nhân vậy. Nằm cạnh anh, một người lạ, trong lòng em không có lấy một chút cảm giác gì hết. Em chỉ thấy một khoảng trống trong lòng và em tự hỏi: “mình đang làm cái gì đây?”. Anh với em cứ nằm cạnh nhau, không ai lên tiếng. Em hiểu cả hai đều đang có những nỗi niềm riêng không muốn người kia biết. Anh và em đã trải qua một đêm không ồn ào, không đi qua giới hạn, không để lại gì cho nhau ngoài những cái hôn đủ để cả hai cảm thấy ấm lòng.

Sau cái đêm tưởng như định mệnh ấy, em đã nghĩ đường ai nấy đi, nhưng cuộc đời đúng là không như mình nghĩ. Anh và em lại nói chuyện với nhau, lại là những câu chuyện vớ vẩn, để rồi chúng ta lại đến với nhau lần thứ hai. Cũng từ đó chúng ta bước vào cuộc sống của nhau và mang lại cho nhau tổn thương. Em – một người không có chút kinh nghiệm yêu đương đã không biết được rằng đây là lần em đang mạo hiểm và chuốc lấy đau khổ về mình. Em đã không ngờ tình cảm anh dành cho người trước qua sâu đậm và giờ nó trở thành một vết thương lòng của anh. Anh tới với em lần thứ hai chỉ với mục đích là để trả thù người ta, anh đã dùng em để thế chỗ cho người ấy.

Nhưng em cũng cảm ơn ông trời, đã không để anh thực hiện được ý định đó. Cái đêm để kết thúc mọi thứ giữa chúng ta, đến ông trời cũng phải khóc theo cho hai kẻ như anh và em. Em đã từng nghĩ rằng nếu em gặp ai đó, làm một việc gì đó mà gặp mưa thì sẽ rất may mắn nhưng lần này thì không. Anh và em đã gặp mưa nhưng đó là những giọt nước mắt thay cho đau khổ của chúng ta. Anh vẫn là một người hiền lành và không bao giờ làm hại được ai cả, ngay cả khi anh có cơ hội để lấy đi sự trong trắng của em nhưng anh đã không làm. Em đã cảm nhận được sự đau khổ của anh, sự đấu tranh trong con người anh để dừng lại tất cả, để không làm tổn thương em. Tuy anh bỏ rơi em giữa đêm khuya một mình nhưng em không oán giận anh, bởi anh cũng như em cũng quá đau khổ và không muốn tổn thương thêm nữa.

Cũng chính cái đêm anh bỏ em và ra đi mãi mãi thì cũng là lúc em nhận ra mình đã thương anh. Em thấy đau khổ vô cùng, bởi em đã đến với anh không đúng lúc. Em đã quá vội vã muốn xóa hình ảnh người kia ra khỏi lòng mình nhưng đổi lại em lại mang thêm một vết thương nữa. Lần này, vết thương đó còn khiến em đau hơn vì em đã đánh đổi cả niềm kiêu hãnh lẫn sự tự tin của mình. Anh ra đi để lại trong em một khoảng lặng, một nỗi đau vô cùng. Mỗi ngày, em như kẻ vô hồn đến chỗ làm, cười với mọi người nụ cười giả tạo để đêm về em trở thành một kẻ cô đơn, một con người không biết cười biết nói, giữa một khoảng không vô định. Em sợ hãi mọi thứ, em mất niềm tin vào những người xung quanh em, em cứ như một con ốc suốt ngày chỉ biết chui mình vào cái vỏ để tránh mọi thứ ồn ào xung quanh. Giờ đây ngồi trước bóng tối của căn phòng em lại nhớ đến anh, nhớ tới nụ hôn ngọt ngào của hai kẻ xa lạ. Em muốn ước cái đêm chúng ta ở bên nhau là đêm định mệnh để một lần nữa kéo anh về bên em.

Em biết dù em có ước ngàn lần thì anh cũng sẽ không bao giờ về bên em. Em chỉ mong anh sẽ luôn hạnh phúc, sẽ gặp được một người tốt không làm anh tổn thương, không làm anh đau khổ. Em sẽ luôn nhớ anh vì anh là người đàn ông đầu tiên gối đầu cho em ngủ và cũng là người đầu tiên nói em là ” đồ điên”. Câu mà em luôn dùng để nói về mình thì giờ đây đã có người nói giúp em. Nếu một lúc nào đó, anh bỗng thấy buồn hãy nhớ đến “đồ điên” này nhé! Bởi em cũng cảm thấy chỉ ở bên cạnh anh em mới là em! Gửi anh người như cơn gió thoảng qua đời em.

Theo blog (Bức thư tình)

Thư tình: Tình đầu

Nó giật mình tỉnh giấc, nhìn ra cửa sổ, những tia nắng yếu ớt cuối ngày sắp tàn, vớ vội cái đồng hồ, đã là 5h chiều, hoàng hôn sắp đến rồi còn gì.
Sau bao ngày thức trắng hôm nay nó cũng có được một giấc ngủ dài, nhưng là giấc ngủ trong sự mệt mỏi, buồn chán và thất vọng về mối tình đầu hơn 2 năm gìn giữ. Hoàng hôn, nghĩa là đêm sẽ đến, nó lại phải đối mặt với nỗi buồn, nỗi cô đơn và quan trọng nhất là đối mặt với chính mình.

Nó đã 24 tuổi đầu, không quá già nhưng cũng không phải là con nít nữa. Vì lời hứa với ba mẹ sẽ tốt nghiệp Đại học trước khi nghĩ đến chuyện tình cảm, 24 tuổi nó mới có mối tình đầu tiên trong đời, tuổi của nó không còn là tuổi mộng mơ, khờ dại để có mối tình như tình yêu thời áo trắng-buồn vui, giận hờn nhưng nhanh chóng quên đi bởi những trái cóc, trái ổi- thật đáng yêu và trong sáng biết bao, nó sống thực tế và tin vào những điều không mờ nhạt, nhưng nó tin vào tình yêu không màu ấy, bởi lẽ, con người dù bản lĩnh và tài năng đến đâu khi yêu đều trở nên ngu ngốc, thật thế!

Và anh-người nó quen trong một tiệm cầm đồ năm cuối của thời sinh viên, cũng là vào cuối tháng, lúc những đồng tiền cuối cùng trong túi hết sạch thì nơi cuối cùng lũ sinh viên chúng nó đến là nơi này, dù quen anh trong lúc mọi thứ đều gắn với chữ "cuối cùng" nhưng tình yêu ấy với nó lại là tình đầu, khó ai mà tin được, nó chợt bật cười.

Anh hơn nó một tuổi nhưng vì học Y nên lâu hơn kinh tế tụi nó, kỉ niệm giữa nó và anh không lãng mạn, không có nhiều vẻ hào hoa như bao người, đó chỉ là những lần lê lết các quán cóc ven đường, là lúc đội mưa chạy về khu trọ khi cả ai là mèo lười, là những lần anh hát bài "bé bé bồng bông" cho nó nghe vì anh hát chỉ mỗi bài đó là có thể nghe tạm được. Nó yêu tất cả những thứ gắn liền với anh, nơi có bóng dáng và nụ cười anh ở đấy, nó yêu anh bằng tình yêu chân thành và sâu sắc nhất, nhưng cuộc đời là một trò chơi tuần hoàn để đùa cợt con người.

Níu kéo làm gì khi người ta không hề xứng với tình yêu của mình (Ảnh minh họa)

Tốt nghiệp Đại học, nó vào làm cho một công ty nước ngoài, dần dần cuốn vào dòng xoáy công việc, nó ít đến thăm anh, còn anh, bấy giờ cũng là sinh viên năm cuối, anh cũng bận như nó. Tình cảm nó dành cho anh thì vẫn vẹn nguyên như ngày đầu dù đã lâu không gặp mặt, nhưng anh thì khác, anh chia tay nó để đến với người có ba làm giám đốc bệnh viện ở quận 1, tương lai anh sẽ sáng sủa và bằng phẳng đến nhường nào. Anh nói chia tay vào một ngày cuối hạ, một ngày đẹp trời và đẹp cho buổi chia tay nữa, nó ừ rành rọt và vội bước đi, chỉ lúc đó, nó mong sao những cơn mưa bất chợt của Sài Gòn đổ xuống để nó có thể khóc, khóc vì tình yêu tan vỡ, vì sự cả tin vào vẻ bên ngoài của anh. Không ngờ anh cũng như bao người chạy theo một người không tình yêu vì ch� �� dựa để tiến triển sự nghiệp… nhưng không, nắng vẫn vàng ươm tí tách hai bên đường, và dòng người vẫn ngược xuôi.

Nó suy sụp hẳn và không còn muốn tin vào điều gì nữa, nhưng may mắn thay, đúng lúc đó, tính kiêu ngạo của nó lại ùa về làm nó thức tỉnh. Nó tự hỏi ai đã sai? Tại sao trong lúc người ta đang vui vẻ và hạnh phúc mình lại phải khóc, không đáng. Khóc thì được gì, hay là để người ta thương hại mà quay về, không cần. Níu kéo làm gì khi người ta không hề xứng với tình yêu của mình, ngu ngốc. Chạy vội vào phòng làm vệ sinh và thay đồ, nó phóng xe hòa vào dòng người, nó biết nó sẽ mất rất lâu để quên tất cả, sẽ mất rất nhiều thời gian để làm lành viết thương trong lòng nó, nhưng không phải là không thể, nó sẽ quên vì chúng không xứng đáng đọng lại trong đầu nó. Bây giờ nó cảm nhận được lại cảm giác yêu đời, và hình như, trên môi những người xa lạ trên đường, ai cũng đang mỉm cười với nó, và nắng, vẫn không ngừng thả trên vai nghe âm ấm và lấp lánh trong mắt nó.

Bên kia đường, những hàng me đang rì rào trong gió.

Chốn bình yên cho trái tim...em biết tim ở đâu?

Chốn bình yên cho trái tim...em biết tim ở đâu?
Nhửng giọt nước mắt lại lã chã rơi trên 2 gò má…!
CÔ đã không mảy may rung động trước tình cảm của người theo đuổi em gần 5 năm trời để chuyên tâm với việc học hành và rồi thời gian trôi đi, anh vẫn không từ bỏ quyết tâm theo đuổi tình yêu của mình. Cho tới 1 ngày anh bị gia đình ép phải lấy 1 người mà anh không hề yêu thương, anh đã bỏ nhà ra đi cũng chỉ vì không đông ý, anh đã cắt tay tự tử để bảo vệ tình yêu mà anh dành cho cô…nhưng tất cả những việc anh làm đều không đủ sức phản kháng lại gia đình, anh phải kết hôn.
Anh không may mắn vì chỉ chung sống với nhau chưa được nửa năm thì ly hôn, hạnh phúc không thể đến với anh bởi sống bên 1 người mà trong lòng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến người mình yêu.
Cô thì vẫn cứ lăn lội với những thăng trầm của cuộc sống và đớn đau trong tình yêu của cô, cô yêu họ với 1 tình yêu chân thành không 1 chút toan tính vụ lợi nhưng vì anh là kẻ phong lưu đa tình nên bỏ rơi cô trên quãng đường mà anh đ ã từng nói là muốn cùng cô đi hết con đường đó.
Những giọt nước mắt lại lã chã rơi…!
Cô khóc, khóc thật nhiều. Cô khóc không phải vì cô luyến tiếc người đã từng theo đuổi cô mà cô khóc vì những gì cô đã nhận được từ người cô yêu, cô khóc vì cô biết đó là cái giá mà cô nghĩ mình phải trả cho sự thờ ơ của mình trước người đã tưng theo đuổi cô mặc dù cô biêt trong tâm trí của mọi người có thể anh là người con trai không có lập trường nhưng tình yêu của anh dành cho cô đến giờ phút này khiến cô cảm thấy tim mình đau nhói.
Người yêu cô giờ này đang ở nơi đâu? Anh đang làm gì? Anh đang tay trong tay với 1 người con gái khác?
Cô thương cho con đường tình duyên của mình, cô thấy mình kém cỏi khi đã không giữ được chân người mình yêu. Cô thấy mình thật vô tác dụng đã không thể cảm hoá người cô yêu bằng tinh cảm chân thành của mình.
Cô nhận ra rằng mình phải buông tay để anh đi tìm hạnh phúc mới vì cô hiêu rằng hạnh phúc là cho đi và không nên níu kéo những gì không thuộc về mình.
Cô muốn tìm 1 chốn bình yên cho trái tim mình nhưng đâu sẽ là chốn bình yên cho trái tim cô?

(Theo blog Những bức thư tình)
Tags Search: nhung buc thu tinh hay nhat,thu tinh hay, buc thu tinh hay nhat, tho tinh yeu, buc thu tinh, danh ngon tinh yeu, danh ngon tinh ban, cach viet thu tinh, entry tinh yeu, goc tho, tho tinh, nghe thuat yeu, thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui, thu to tinh, truyen cuoi, truyen vui cuoi,truyen cuoi Vova, nghe thuat ung xu, nghe thuat tan gai, thu chia tay, thu tinh, trai tim tinh yeu, ba bau nen an gi, cam nan ba bau.


Anh chỉ đến khi cần

Tôi quen anh qua sự giới thiệu, mai mối của bạn tôi, cũng là bạn khá thân của anh. Sau lần đầu tiên gặp gỡ, chúng tôi thường xuyên nhắn tin, trò chuyện với nhau rất nhiều. Không lâu sau đó, anh ngỏ lời yêu tôi và muốn đưa tôi về nhà giới thiệu với mọi người… nhưng tôi khuyên anh đừng vội vàng, vì sợ rằng đó chỉ là tình cảm nhất thời, bồng bột. Và anh cũng đã đồng ý nên không đưa tôi về nhà ra mắt vội.

Vì yêu anh, tin tưởng anh nên tôi cũng đã nói thật với anh tất cả về quá khứ của mình mà không hề giấu diếm. Đó là trong một lần liên hoan, vì uống một ít rượu nên tôi đã chính bị người yêu cũ cướp mất đời con gái trong nước mắt, tủi nhục. Sau lần đó, tôi cũng cố gắng coi anh ta như chồng của mình, đối xử với anh ta rất tốt… nhưng rồi, tôi đã nhận ra người đó bắt cá hai tay nên tôi đã quyết định chia tay.

"Là người suy nghĩ thoáng nên anh không coi trọng việc đó" – tôi đã rất vui khi anh nói như vậy. Điều đó chứng tỏ anh là người biết thông cảm, chứ không phải là một chàng trai nóng tính, gia trưởng như bạn tôi nói.

Lần thứ ba gặp nhau, chúng tôi đã làm chuyện ấy. Tôi không muốn anh nghĩ tôi là người dễ dãi và cũng sợ anh sẽ bỏ rơi tôi… nhưng anh đã trấn an tôi rằng, "Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em đâu".

Chuyện của chúng tôi qua đêm với nhau, tôi không hề nói cho ai biết, kể cả cậu bạn thân của mình. Những ngày sau đó, anh vẫn nhắn tin, quan tâm tới tôi rất bình thường. Sinh nhật tôi, anh vẫn đến đón đưa tôi đi chơi rất vui vẻ…

Hơn một tháng sau, tôi biết cậu bạn thân của tôi vừa giới thiệu anh cho Mai, một cô gái rất xinh đẹp, hiền lành và ngoan ngoãn. Cậu ấy cũng nói rằng, vừa gặp Mai, anh đã nói những lời yêu thương với Mai như đã từng nói với tôi. Cậu ấy cũng hỏi giữa tôi và anh đã từng có tình cảm với nhau không… nhưng tự ái vì bị anh lừa dối nên tôi nói, "Hai chúng tớ đã dừng lại rồi". Tôi nghe cậu bạn kể về chuyện tình cảm giữa anh và Mai, chuyện anh đưa Mai về ra mắt gia đình mà hai tai tôi như muốn ù đi…

Anh chỉ đến khi


Anh đã đến và cướp đi của tôi tất cả: Tình yêu, niềm tin và hạnh phúc (Ảnh minh họa)

Năm ngày sau đó, tôi hỏi anh về mối quan hệ giữa hai người nhưng anh lảng tránh câu hỏi đó, không trả lời. Những ngày sau đó, những tin nhắn, những cuộc điện thoại hỏi thăm của anh dành cho tôi cũng thưa dần. Tôi gọi điện, nhắn tin nhưng anh vẫn không trả lời hoặc anh nói "Anh đang bận" nhưng tôi biết ngày nào anh cũng liên lạc với Mai. Tôi nói với anh rằng, đừng lừa dối làm tổn thương tôi như người cũ trước đây của mình và anh cũng thề thốt, "Anh không bao giờ làm tổn thương em".

Hai tháng sau, anh chủ động gọi điện cho tôi và hẹn gặp tôi ở nhà nghỉ. Chúng tôi lại lao đến bên nhau, trao cho nhau những yêu thương nồng cháy. Bao nhiêu tình cảm dồn nén bấy lâu nay, tôi đã trút hết vào cuộc ân ái với anh..

Đã rất nhiều lần tôi từ chối vào nhà nghỉ cùng anh nhưng anh an ủi, "Anh sẽ không làm gì em đâu". Và tôi tin anh nên lại theo anh vào… nhưng cứ hễ vào đến nơi là anh lại đòi hỏi tôi chuyện ấy. Cứ mỗi tháng, chúng tôi lại kéo nhau vào nhà nghỉ một lần nhưng không ai biết… và rồi sau đó, anh lại biến mất, không để lại một chút tin tức nào.

Cứ lúc nào anh muốn giải quyết nhu cầu sinh lý hay đang cãi nhau với Mai thì anh lại gọi cho tôi. Dù biết được sự thật đau lòng ấy nhưng chẳng hiểu sao, tôi vẫn chẳng thể nào rời bỏ được anh.

Một hôm, anh nói với tôi rằng, "Anh đã chia tay với Mai". Khi nghe được tin đó, tôi cảm thấy rất buồn… giống như trước đây tôi biết được tin anh yêu Mai vậy. Khi tôi gọi điện hỏi anh nhưng chưa nói hết câu thì anh đã cúp máy. Vài ngày sau, anh lại tìm đến tôi như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra…

Nhưng lại một lần nữa, tôi hụt hẫng khi biết anh đang lừa dối. Vì số điện thoại của anh là trả sau và mang tên tôi nên các số anh thường xuyên liên lạc, tôi đều biết. Đặc biệt là ngày nào anh cũng gọi rất nhiều lần cho một số điện thoại, kể cả đêm khuya hay sáng sớm… nhưng tôi vẫn không hề hỏi anh về chủ nhân số điện thoại ấy.

Và tôi cũng đã biết tất cả sự thật khi anh đưa điện thoại của anh cho tôi dùng. Những tin nhắn yêu thương của anh và người con gái khác dày đặc trong điện thoại, rồi tin nhắn đặt phòng khách sạn với một người con gái trong Thành phố Hồ Chí Minh và những tin nhắn cầu xin Mai quay lại…

Tôi gửi lại toàn bộ tin nhắn ấy cho anh nhưng anh đã nhờ người con gái trong Thành phố Hồ Chí Minh gọi vào số tôi, đồng thời lúc ấy anh gọi vào số khác cho tôi và cấm không cho tôi nghe máy của người đó. Sau lần ấy, anh lại biến mất không thấy tăm hơi đâu.

Một thời gian sau, anh lại chủ động liên lạc với tôi. Anh trách tôi không nhớ anh và anh nói rằng muốn gặp tôi. Tôi đã hẹn anh ở một quán cà phê nhưng đến khi gặp nhau, anh lại dẫn thẳng tôi vào nhà nghỉ. Lúc đầu, tôi còn kháng cự vì bị ép buộc… nhưng sau đó, tôi đã để mặc bản thân cuốn theo cảm xúc và hòa cùng anh.

Sau lần ân áiđó, chúng tôi lại trở về cuộc sống bận rộn của mỗi người. Nhưng đúng 20 ngày sau, tôi nhận được tin anh và Mai sắp làm đám cưới. Tôi đã thật sự sốc và gọi điện cho anh… thế nhưng, anh vẫn rất bình thản khi nói chuyện với tôi. Khi tôi hỏi, "Anh sắp cưới, vậy ai là cô dâu" thì anh thản nhiên nói, "Em biết ai rồi sao còn hỏi" và vội vàng tắt máy.

Nghe xong câu nói ấy, trời đấy như sụp đổ dưới chân tôi. Hai chân tôi không đứng vững, trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt, không thở nổi, lòng tôi như có hàng trăm mũi dao đâm vào tim…

Tôi không thể nào ngờ được, người đàn ông tôi yêu thương, người đã mang lại cho tôi hy vọng vào một tình yêu, hạnh phúc… cũng là người đã cướp đi của tôi tất cả: niềm tin vào tình yêu, cuộc sống… và để lại cho tôi một tương lai dang dở trước mắt.




Theo blog (Bức thư tình)

Tôi có nên rời xa em?

Tôi năm nay 22 tuổi, hiện đang là sinh viên. Tôi viết lên tâm sự của mình mong các bạn cho những lời khuyên chân thành để tôi có sự lựa chọn đúng đắn nhất trong tình yêu.

Chuyện là tôi có yêu một người con gái bằng tuổi và đang học ở Sài Gòn, tuy hai đứa ở xa nhau nhưng qua những dòng tin nhắn, điện thoại, và trong những dịp hai đứa thi xong học kì 1 là tôi vào thăm em, còn không thì em ra thăm tôi. Tình yêu của hai đứa đều là tình yêu chân chính. Những lúc buồn, tôi đều có em bên cạnh để an ủi, động viên, chia sẻ. Và ngược lại tôi cũng là một phần của em. Nhưng chuyện trớ trêu thay khi tôi là một người dân tộc Kinh, còn em là một người dân tộc theo truyền thống mẫu hệ. Những lần em nói với mẹ là em quen người Kinh và yêu tôi thì nhận được câu nói của mẹ em: “Quen thì quen thôi còn sau này mẹ không chấp nhận con lấy người Kinh, vì lấy người Kinh thì con sinh ra sẽ không phải là dân tộc chính gốc mà là dân tộc lai”. Tôi rất đau buồn nhưng vẫn cố gượng cười để động viên em cố gắng vượt qua vì tôi không tin thời buổi này lại có chuyện cấm đoán như thế, và dù có nhưng tôi đã đọc nhiều bài báo trên mạng nói người như em mà lấy người Kinh và dân tộc khác khi con sinh ra cũng mang họ cha, như thế thì có sao đâu, và họ vẫn sống hạnh phúc bên nhau. Vậy mà trong khi đó, chúng tôi đã yêu nhau suốt hơn 2 năm, tuy hai đứa có nhiều điều xảy ra mâu thuẫn và đã nhiều lần nói lời chia tay nhưng lại làm hòa. Tôi và em đều động viên an ủi nhau sẽ cùng nhau vượt qua tất cả những rào cản, chông gai.

Tôi có nên rời xa em?

Em dường như yếu đuối hơn tôi nghĩ (Ảnh minh họa)

Vì tình yêu nào mà không có những chông gai, vấp ngã, nhưng vượt qua rồi thì đó sẽ mãi mãi là một tình yêu vĩnh cửu. Có những lúc tâm sự với em, tôi và em hứa hẹn về tương lai tươi đẹp rất nhiều và tôi cũng nghĩ tôi sẽ cố gắng học tốt để cùng em thực hiện những gì tôi và em đã nói. Một lần khi em về thăm tôi, tôi và em đã ở cùng nhau, lúc đó chúng tôi rất vui vẻ bên nhau và đến ngày em phải rời xa tôi, em nói với tôi rằng: “Chúng ta chia tay nhau đi“. Sau khi nghe em nói câu ấy, tôi rất đau lòng và đã khóc, em nói rằng em yếu đuối không vượt qua được rào cản. Tôi khóc rất nhiều, sau khi suy nghĩ tôi nói với em: “Nếu em đã nói thế, sau khi em về lại Sài Gòn, tôi sẽ cố gắng tập sống thiếu vắng em, nhưng tôi chỉ cầu xin em hãy sống tốt, học thật tốt, như thế tôi rất vui và tôi sẽ mãi mãi không bao giờ liên lạc hay làm phiền đến em nữa”. Khi nghe tôi nói thế, em khóc và tôi cũng khóc theo em. Em chạy vào nhà vệ sinh khóc, sau đó em xin tôi đừng bỏ em, tôi thật không biết rằng em như thế nào nữa khi thì nói chia tay khi thì xin tôi đừng rời xa em.

Những lúc về nhà, khi mẹ tác động em lại thay đổi, đến khi em lên Sài Gòn học thì nói sẽ cùng tôi đi hết quãng đường còn lại. Có một điều thật trớ trêu hơn nữa khi em nói với tôi rằng hãy mở rộng lòng yêu một ai đó để rồi quên em đi. Có người yêu nào mà muốn người mình yêu đi yêu một người khác như em không? Tôi rất đau khổ, trong suy nghĩ tôi hiện giờ không biết để em ra đi hay là tôi và em sẽ tiếp tục? Hiện tại chúng tôi vẫn yêu nhau tha thiết, không muốn mất nhau. Gia đình em cũng là gia đình nho giáo, học thức. Em nói rằng mẹ em rất khó và nghiêm khắc, vì chuyện truyền thống mẫu hệ nên tôi đang đứng giữa hai bờ vực. Và tôi nghĩ đã đến lúc phải xác định tình yêu của tôi và em có thể sau này đi đến được với nhau không? Tôi nói t hì em bảo không muốn nghe và không thể quyết định được gì hết. Lúc trước em hứa với tôi đủ điều, nào là cùng tôi vượt qua, rồi em lại yếu đuối, và đến giờ thì em dường như yếu đuối hơn tôi nghĩ. Em không muốn mất tôi và tôi cũng vậy. Tôi không biết phải làm gì? Tôi viết bài này mong các bạn cho tôi những lời khuyên chân thành để tôi có vững tin hơn trong cuộc sống. Tôi xin chân thành cảm ơn.


Theo blog (Bức thư tình)

Thư tình: Viết cho người ấy!

Nó đã rất muốn viết ra, nhưng không hiểu sao ngay lúc này lại thấy bối rối đến thế, không biết nên bắt đầu từ đâu nữa. Nó muốn viết cho người ấy, viết về những thương yêu, những cảm xúc, về tất cả. Tối hôm trước đóng đồ để chuẩn bị chuyển nhà, sau khi đã đóng gói xong tất cả, nó nhìn về phía bức ảnh đặt trên bàn, nó mỉm cười và người trong ảnh cũng đang cười với nó, tiến lại và tháo phía sau khung ảnh, nó đọc lại những dòng chữ trên bức thư ấy, không thể nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu nữa, nhiều, nhiều lắm rồi, nhưng sau mỗi lần nó đều có chung một cảm giác “bình yên” đến lạ.

“Anh yêu! Dù ở đâu thì anh cũng hãy sống thật tốt để mãi mãi giữ hình tượng trong mắt em, anh nhé. Hình tượng ấy thật diệu kì lọt vào mắt em rồi xuyên cả vào trái tim em ngay từ ngày em mới đến xóm trọ và gặp anh đấy anh yêu à!

Cứ như là duyên số ấy anh nhỉ? Cho một người thông minh gặp một cô nàng ngốc rồi họ yêu nhau sau đó lại xa nhau. Nhưng không sao vì trái tim họ đã thuộc về nhau thực sự rồi anh nhỉ?

Anh yêu hãy làm việc thật tốt anh nhé. Hãy yên tâm về em. Em hứa sẽ là những bông hoa loa kèn thủy chung chờ anh. Chỉ cần anh sẽ về với em thôi.

Yêu anh. Thương anh. Em trao trọn cho anh.

Luôn cười như em anh nhé!”

Đấy, người yêu của nó đấy, với những yêu thương nhiều đến thế!

Có lẽ sẽ chẳng ai hiểu được cảm giác đợi chờ của nó, nó mong chờ lắm mỗi buổi tối tiếng buzz từ nick yahoo của người ấy, mong chờ lắm cái biểu tượng nick online sáng lên, nó thèm được nghe giọng nói ấy, thèm được nhìn khuôn mặt ấy.

Có lẽ sẽ chẳng ai hiểu được niềm vui của nó mỗi khi nhận được những tin nhắn, email của người ấy, đôi khi chỉ là những tin nhắn vu vơ, hoặc chỉ đơn giản những tin nhắn nói người đó đang ở đâu làm gì cũng làm nó thấy yên lòng hơn rất nhiều.

Có lẽ sẽ chẳng ai hiểu được sự lo lắng của nó những khi người ấy đi đâu đó về muộn mà không thấy đâu cả, không tin nhắn, không yahoo, điện thoại tắt máy, những lúc như thế nó biết phải làm sao. Sự quan tâm, lo lắng dành cho người mình yêu thương sẽ chẳng bao giờ hết khi người ta còn yêu nhau.

Có lẽ sẽ chẳng ai hiểu được cảm giác của nó mỗi khi người ấy ốm hay có chuyện buồn mà nó chẳng thể ở bên ngay lúc ấy, và từ lúc nào đó nó ghét cả những ngày nghỉ, ngày kỉ niệm 8/3, 20/10… vì nó sợ những ngày ấy đến người ấy sẽ có cảm giác tủi thân, cô đơn, và nó biết đó là điều không thể tránh khỏi.

viet thu

Cuộc sống của nó luôn tràn ngập hình ảnh về người ấy (Ảnh minh họa)

Còn thật nhiều, thật nhiều điều nữa nhưng có lẽ chưa phải thời điểm để viết ra ngay lúc này.

Người ấy nói với nó hãy cứ để mọi thứ thật tự nhiên nhé, điều ấy đúng. Nhưng nó đang muốn nói với người ấy về một điều khác, cuộc sống đang không ngừng vận động, và làm sao để cái cây tình yêu của nó và người ấy lớn lên vững chãi mãi mãi xanh tươi, cần nhiều điều lắm, cần niềm tin, cần sự quan tâm, chăm sóc, vun đắp hàng ngày, hàng giờ và thực sự cần rất nhiều nỗ lực và cố gắng. Nó không muốn nói với người ấy phải luôn cố gắng thế này, cố gắng thế khác, vì như thế sẽ rất khó và tạo áp lực cho người ấy. Nó chỉ muốn người ấy hiểu sự cố gắng là cần thiết, và nó cũng biết cả nó và người ấy cũng đã đang cố gắng rất nhiều.

Trước đây nó không đọc nhiều về những trang báo tâm sự, cuộc sống, gia đình, phụ nữ, chuyện tình yêu… nhưng vì nó muốn hiểu hơn về người ấy, cảm giác của người ấy, học thêm những điều giúp cho tình yêu của nó và người ấy bền chặt hơn, nó đã đọc rất nhiều và nó cố gắng làm theo những điều nó thấy là thú vị và hợp lí.

Hôm qua người ấy viết email cho nó hỏi về việc chuyển nhà đến đâu rồi, nó vui khi đọc mail, nhưng cũng có một vài điều chưa vui trong đó, người ấy bảo tất cả các công việc nó đang làm đều không có sự hiện diện của người ấy. Chẳng có ai rảnh rỗi để đọc tin nhắn hay nghĩ về người ấy nữa nhỉ. Nhưng thực ra người ấy đâu biết rằng mọi việc nó làm, mọi lúc mọi nơi nó đều nghĩ về người ấy, đều có sự hiện diện của người ấy. Những tối nó làm đêm người ấy vẫn cùng nó chuyện trò, đơn giản là trông cho người ấy ngủ thôi nhưng người ấy vẫn bên nó đấy chứ.

Trước lúc chuyển nhà tuy đồ đạc đã xong nhưng nó vẫn không muốn cất cái laptop đi, chỉ để cố đợi đến 11h30 vì nó biết đó là giờ nghỉ trưa người ấy thường hay gửi mail cho nó. Trưa nay đi ăn, đi qua một cửa hàng bánh trông rất ngon và lạ, nó đã ước rằng người ấy có thể ở đây lúc này vì nó biết người ấy chắc sẽ thích mấy cái bánh này lắm. Đi qua cửa hàng quần áo, thấy treo rất nhiều váy, nó chợt dừng lại và mỉm cười… Đấy, cuộc sống của nó luôn tràn ngập hình ảnh về người ấy, từ những điều giản đơn nhất.

Hôm nay dừng lại ở đây thôi nhỉ, những dòng này đáng ra chỉ dành cho riêng nó, nhưng trong một phút bất giác lần này nó muốn gửi cho cả người ấy nữa. Mong người ấy sẽ hiểu hơn về nó, cảm giác của nó và biết đâu đấy người ấy cũng sẽ chia sẻ với nó điều gì đó như cách mà nó đang làm, vậy thì mọi thứ sẽ thật tuyệt. Giờ thì có lẽ người ấy đang quấn tròn trong chăn ngủ rồi, ngủ ngon ngốc nhé, nó thích gọi như thế, vì rõ là ngốc thật mà, ngốc lắm. Xin lỗi nhé vì tối nay đã không làm đúng như lời người ấy “anh đi ngủ luôn nhé”, vì còn bận viết cái này mà. Cậu em cùng phòng lại bật lên những giai điệu của bản nhạc không lời, nó đưa mắt ra cửa sổ, phía xa kia những vì sao đang tỏa sáng, phía xa kia có một thiên thần đa ng ngủ say, thiên thần của riêng nó mà thôi, mãi là như thế!


Theo blog (Bức thư tình)

Nhật ký 8/3 của nàng độc thân

Valentine chưa qua thì Quốc tế phụ nữ lại tới. Nhiều lúc cứ tự hỏi không hiểu sao hai cái ngày này nhất thiết cứ phải đặt cạnh nhau đến thế. Trong khi một số người hạnh phúc ngây ngất vì được "một nửa" của mình chăm lo, chiều chuộng thì cũng có những người tự nấp vào một góc tối, lặng lẽ nhìn ra, thèm muốn, ghen tỵ…

Hôm nay mới là ngày 7/3 nhưng không khí của ngày dành cho một nửa thế giới đã bắt đầu nhộn nhịp từ ngoài đường cho đến tận văn phòng làm việc.

Với một kẻ chẳng thích hoa hoét như nó thì những lẵng hoa được bày bán đầy ngoài đường kia cũng chẳng có ý nghĩa gì. Và với một đứa không bạn trai, không người theo đuổi như nó thì càng chẳng có lí do gì để mong đợi, để hồi hộp. Một món quà bất ngờ đến từ một nhân vật giấu tên ư? Hay một lời tỏ tình giống như màn nhảy flashmob từng làm điên đảo cư dân mạng? Ở độ tuổi của nó bây giờ liệu có còn chỗ cho những cái lãng mạn đến như thế?

Hãy cứ buồn vào ngày mai để ngày này sang năm nó đã nắm chặt tay một người

Ngày mai, nó chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là nhớ để mà không quên gọi điện về cho mẹ, người mà nó thương yêu nhất trên đời này. Một ngày đặc biệt với nhiều người nhưng không đặc biệt với nó sẽ lại trôi qua trong nhẹ nhàng, bình yên, và không sóng gió… Cũng may, ngày 8/3 năm nay không phải ngày cuối tuần, cả ngày cắm đầu cắm cổ vào công việc nên chỉ cần lo buổi tối là xong.

Nếu có ai đó hỏi nó có thấy buồn không thì câu trả lời tất nhiên là "Có chứ, sao lại không?". Ngay cả những người phụ nữ mạnh mẽ nhất, bản lĩnh nhất thì bên trong cũng chỉ "mềm như bún" thôi mà, huống hồ nó lại là đứa chẳng cứng rắn chút nào, nếu không muốn nói là yếu mềm và cực kỳ sướt mướt.

Nó tự nhủ "Rõ ràng chẳng phải ngày Lễ tình nhân (14/2) thì sao phải buồn vì không có người yêu nhỉ?". Nhưng đố ai không buồn, không tủi thân cho được đấy! Nhìn trước, ngó sau, liếc bên phải, bên trái, thấy cô này ôm hoa, cô nọ ôm gấu bông, hay cô kia đang khoác tay nũng nịu bạn trai thì chỉ có nước muốn chạy nhanh về nhà, úp mặt vào gối để khóc lóc, than thở cho bõ tức. Đấy là còn chưa kể đến chuyện "nhức mắt" khi con bạn thân cùng phòng ôm một bó hồng to sụ hình trái tim về nhà. Mà con bạn này đến buồn cười, bản thân chẳng làm gì nên tội mà sao lại cứ nhìn nó với ánh mắt ái ngại. Nó thấy phiền vì điều đó. Chắc chắn năm nay nó sẽ lên giường nhắm nghiền mắt trước khi con bạn thân trở vể để khỏi phải hỏi han và khỏi phải tủi thân cho nó.

Lần mò lên mạng xem có gì hay ho để khuây khỏa, để được an ủi phần nào thì bắt gặp ngay một bài viết với tiêu đề "Kế hoạch ngày 8/3 cho những nàng cô đơn". Khẽ bĩu môi "Trời, mình mà cần đến những lời khuyên trẻ con, không thực tế này sao?". Nhưng mà muốn chê bai hay phản bác thì cũng phải mở ra xem người ta nói gì chứ, quyết định click chuột, trong lòng cười khẩy : "Có lẽ view của bài viết này cao phần lớn cũng nhờ vào những kẻ chẳng tin nhưng lại rất tò mò như nó đây".

Ở nhà đóng cửa xem phim, tự nấu một bữa ăn thịnh soạn, hay tụ tập ăn chơi, chè chén với hội bạn cùng cảnh ngộ? Thật vô nghĩa, dù làm gì thì cũng chỉ là chạy trốn, chạy trốn một thực tại phũ phàng. Mà chạy trốn một ngày thì chạy trốn để làm gì cơ chứ? Thà là cứ bình thường như mọi ngày, sáng làm việc, chiều làm việc, tối về lại nấu ăn, rồi đi ngủ theo đúng guồng quay đã định sẵn dù là khóc ướt gối đi chăng nữa. Nó đã “sống sót” qua ngày Valentine mà chẳng cần một kế hoạch hoàn hảo nào thì chẳng lẽ lại bị "trọng thương" không gươm giáo vào ngày kém quan trọng hơn này sao?

Hãy cứ buồn vào ngày mai để ngày này sang năm nó đã gặp một người, yêu một người, nắm chặt tay một người, và không còn phải đứng trong góc khuất lặng lẽ nhìn ra…thèm thuồng…

H.T

Theo blog (Bức thư tình)

Gửi bố của con!

Gửi bố!

Con không biết đã quá muộn hay chưa nhưng con mong ở nơi xa xôi ấy bố có thể đọc và hiểu hết tâm tư của con!

Thời gian qua con vẫn chưa chấp nhận được sự thật mất bố. Con đã trải qua nhiều nỗi đau về tình cảm nhưng chưa nỗi đau nào lớn bằng nỗi đau này. Nó không chỉ cắn rứt lương tâm con mà còn để lại nhiều tiếc nuối.

Ngày hôm ấy, 12/1 âm lịch, bố vẫn khỏe mạnh, vẫn đi lễ Đền Dâu. Lúc bố về nhà chỉ nói mệt nằm nghỉ một lúc sẽ đỡ. Ai ngờ chỉ một lúc sau con phải chứng kiến cái cảnh đau lòng ấy… “Con gọi nhưng bố không trả lời“. Lúc ấy chỉ có mình con ở đấy và cũng chỉ mình con biết rằng, bố đã khóc, bố không muốn ra đi…

Trời đất như sụp đổ dưới chân con. Giá như bố có bệnh gì đó thì con còn có thể chấp nhận được sự ra đi này nhưng bố là một người chăm chỉ đi lễ chùa, tin vào luật nhân quả nhưng giờ đây, chính con đã thấy được bất công của số phận. Số phận đã biến con trở thành đứa mồ côi cha, đã khiến con không bao giờ có cơ hội làm tròn chữ “Hiếu”.

Con không sợ những khó khăn trước mắt, con chỉ thấy thương bố mà thôi. Nhiều khi nghĩ đến không có bố bên cạnh mà con thấy quặn lòng bởi 23 năm qua, con chưa làm được gì khiến bố vui, chưa chăm sóc bố được một ngày nào trọn vẹn.

Hoàn cảnh gia đình mình không phải quá khó khăn nhưng công việc cũng khá vất vả. Nhiều khi chứng kiến cảnh bố làm mệt nhọc, con chỉ mong sao bằng mọi cách có thể kiếm được thật nhiều tiền để bố không phải làm nữa , dù con có phải hy sinh hạnh phúc sau này con cũng chấp nhận… nhưng con chưa kịp làm được gì bố ạ!

Gửi bố của con!

Giá như có phép màu, con sẵn sàng đánh đổi tất cả những gì mình đang có để bố quay trở về (Ảnh minh họa)

Bố vẫn nói với mọi người, "Chỉ lo xong công việc cho con thì sẽ nghỉ làm vì giờ yếu lắm rồi". Nhớ ngày đưa con lên Hà Nội nhờ người họ hàng xin việc, đường phố đông đúc nhưng bố vẫn gắng đi mà lòng con đau nhói. Vậy mà giờ đây con chưa có việc làm, ông trời đã mang bố đi thật xa…

Tuổi thơ của con đã chịu nhiều thiệt thòi khi không được gặp mặt ông bà ngoại .Và mai sau, con của con cũng không biết mặt ông ngoại. Ngồi nghĩ về tương lai, con thấy nản lòng, không muốn đi tiếp bố ạ!

Là một người ít nói, ít thể hiện tình cảm ra bên ngoài nên chưa bao giờ con tỏ ra quan tâm, lo lắng cho bố để giờ đây thì đã quá muộn… Biết bao dự định muốn thực hiện để bố vui lòng nhưng con chưa có cơ hội để làm, bố có hiểu được lòng con không?

Giá như có phép màu, con sẵn sàng đánh đổi tất cả những gì mình đang có để bố quay trở về. Vẫn biết trên đời này con không phải người duy nhất mồ côi cha, cũng không phải hoàn cảnh đau buồn nhất nhưng con không cam lòng…

Sự thật này biết bao giờ con mới có thể chấp nhận? Cả đời này liệu con có thể làm được gì cho bố không? Hay mãi mãi con chỉ là đứa con “bất hiếu”?

Mọi người nói chỉ cần con cố gắng sống tốt thì bố sẽ biết, sẽ vui nhưng con không tin. Con muốn nhìn thấy bố vui, nghe thấy bố nói bố ạ!

Đã sắp đến 49 ngày kể từ khi bố ra đi, con mong bố hãy yên nghỉ! Con sẽ vẫn đi tiếp cuộc đời và chăm sóc cho mẹ. Trong thâm tâm con, hình ảnh bố mãi mãi không phai nhòa… Bố vẫn sống trong lòng chúng con!

Nếu có kiếp sau, con mong lại được làm con của bố!



Theo blog (Bức thư tình)

1001 chuyện bi hài khi yêu

Chỉ vì lỡ… "chém gió" với chàng

1001 chuyện bi hài khi yêu

Ngân "đỏ mặt" với mẹ chàng vì lỡ khoe mình biết nấu ăn (Ảnh minh họa)

Hồng Ngân, 24 tuổi, là một cô gái năng động, hiện đại. Sinh ra trong một gia đình khá giả, Ngân từ nhỏ vốn chẳng phải đụng tay làm gì, nhất là chuyện… bếp núc. Khi quen người yêu, thường là hai người ra tiệm ăn. Trong những câu chuyện phiếm, đôi lần cao hứng Ngân cũng "khoe" với chàng là mình biết nấu ăn. Ngân nghĩ từ từ học cũng không muộn, rồi lần lữa quên mất.

"Ngày nọ, mình đến nhà anh ấy chơi thì nhận ra ba má của anh từ quê lên", Ngân nhớ lại. "Cũng là lần đầu mình gặp hai bác, anh ấy giới thiệu rất nhiệt tình, không quên "khoe" rằng tài nấu ăn của mình rất tuyệt. Mình đỏ mặt, không biết chối thế nào. Bác gái bảo thế thì để hai bác cháu mình chuẩn bị bữa trưa, trời ơi, tim mình muốn rớt ra ngoài".

Ra đến chợ, Ngân lớ ngớ trong việc mua rau, chọn thịt, mẹ chàng còn chưa để ý. Nhưng đến khi vào công đoạn xào nấu, thì lộ ra là Ngân chẳng biết tí gì. Mẹ chàng chỉ cười, hướng dẫn tận tình trong khi Ngân lắp bắp xin lỗi, lo sợ ấn tượng ban đầu sẽ không tốt đẹp trong mắt bác.

"May mà bác tâm lý và không để ý, đến bữa ăn còn khen mình giúp được nhiều, mặt mình đỏ lừ. Sau bữa đó, mình thú nhận với anh ấy, và hứa sẽ đi học nấu ăn ngay. Anh cốc đầu mình bảo, đến nhà anh học "nghề" từ mẹ đi là vừa. Nhờ vậy mà bây giờ mình đã "thành tài" rồi đấy", Ngân cười.

"Kẻ thù" từ mái tóc

Chuyện của Kim Phụng thì còn bi hài hơn nữa, dù cô nàng chẳng làm gì sai. Gia đình người yêu là hàng xóm từ bé, xem Phụng như con ruột, nên cô cũng tự nhiên như ở nhà.

Mái tóc của Phụng dài và mượt có tiếng, nhưng từ khi vào đại học bỗng trở nên "khó bảo". Gàu xuất hiện lấm tấm, khiến Phụng luôn phải chú ý khi ở trường. Một lần dùng bữa tối cùng gia đình chàng, Phụng "tự nhiên" quá nên quên mất để mái tóc xõa. Đang ăn, đứa cháu 6 tuổi của chàng ở bàn đối diện bỗng kêu lên: "Tóc cô Phụng bị dính muối kìa!". Phụng ngượng chín mặt, lóng ngóng không cất lời được.

Chàng gỡ rối bằng cách quát thằng nhỏ bảo tập trung ăn. Sau lần đó, Phụng ngại quá nên từ chối qua nhà chàng mãi. Đến sinh nhật, cô nhận được món quà của chàng, một chai dầu gội Head&Shoulders. Chàng nói thầm là kinh nghiệm gia đình, đây là dầu gội trị gàu số một thế giới, có thể loại bỏ 100% gàu ngay từ lần gội đầu tiên.

Mấy hôm sau, Phụng tự tin qua nhà chàng, không lo sợ mái tóc xõa nữa. Thế mà thằng bé nhìn thấy lại oang oang: "Cô Phụng, cô Phụng hết dính muối rồi". Lần này thì chẳng ai quát nữa, mà mọi người đều cười. Còn Phụng thì nhìn chàng với ánh mắt yêu thương thật nhiều.

Khi nàng có chị… sinh đôi

Hoàng có một kỉ niệm đáng nhớ khi "tỉnh tò" người yêu hiện tại. Nàng học lớp bên cạnh trung tâm tiếng Anh buổi tối. Hoàng bắt chuyện vài lần và thấy nàng rất dễ mến, lại thân thiện, đem lòng tương tư. Sau vài tháng làm quen, thấy tình hình có vẻ êm xuôi, anh chàng tính chuyện thổ lộ tâm tình.

Vốn nhiều ý tưởng và "dũng cảm", Hoàng theo học một khóa guitar ngắn hạn để có thể hát tặng nàng. Chọn đúng buổi tối Valentine, Hoàng vác đàn theo chờ ở cổng. Khi nàng xuất hiện, anh chàng bước lại gần và mỉm cười. Thấy nàng cười… đáp lại, Hoàng yên tâm hát một bản tình ca. Đám đông tụ tập xung quanh xuýt xoa, trong ánh mắt "ngỡ ngàng" của người nhận. Xong xuôi, Hoàng chưa kịp ngỏ lời thì nhận được câu hỏi: "Xin lỗi, bạn là ai vậy?".

Đau đớn và không thể tin vào tai mình, anh chàng bỏ chạy ngay lập tức, giữa tiếng cười chọc của đám đông. Hoàng quyết đỉnh nghỉ học ở đó luôn, cho rằng nàng là một người độc ác, chỉ muốn đùa giỡn. Ôm trái tim đau được hai tuần, một buổi tối Hoàng tình cờ thấy nàng đi ngang trên phố. Hoàng quay mặt đi, định tránh né thì nàng gọi giật lại và đuổi theo.

Đến lúc này, anh chàng mới vỡ lỡ là nàng có một chị… sinh đôi, giống nàng như đúc từ ngoại hình đến giọng nói. Bữa đó, nàng bị ốm nghỉ học nên nhờ chị đi giùm để ghi chép, vì bài quan trọng. Về nghe chị kể lại, nàng đã tìm Hoàng để giải thích, nhưng không gặp ở lớp, may sao tình cờ gặp lại được. Đó lại là kỉ niệm đáng nhớ nhất của Hoàng với người yêu, vì nàng đã nói: "Tớ đồng ý" ngay trên con phố đó.

Thỉnh thoảng, nàng vẫn chọc Hoàng "yêu em sao lại tỏ tình với chị em". Hoàng chỉ gãi đầu, cười chọc lại: "Ai biểu hai chị em sinh đôi mà… giống nhau quá làm gì!".

PV

Theo Infonet

Theo blog (Bức thư tình)

Tôi muốn yêu người phụ nữ có hôn nhân bất hạnh

Tôi luôn tin tình yêu không phải là thứ quan trọng trong cuộc đời mình. Ở đời còn có những thứ đáng giá hơn nhiều. Nhưng khi bắt đầu bước vào tuổi mà tôi biết cô đơn là thứ đáng sợ, tôi lại thèm có được một mái ấm…

Tôi đã về Việt Nam được hơn một tháng. Tôi là người Việt nhưng đây là những tháng ngày đầu tiên tôi được sống ở chính đất nước mà tôi được sinh ra. Mọi thứ đều thân thuộc trong lạ lẫm nhưng tôi biết, đây sẽ là nhà của tôi. Và đã đến lúc tôi trở về nhà. Gia đình tôi định cư ở nước ngoài từ trước khi tôi sinh ra. Ngày mẹ mang thai tôi, ba để mẹ về ở với ngoại để mẹ được gần gũi hơn với ngoại và ba cũng muốn, tôi được sinh ra ở Việt Nam, được ngoại chăm bẵm và hát ru những ngày mới chào đời. Tôi lớn lên với sự nuôi dạy của ba, ông mong muốn tôi sẽ không quên đi nguồn cội của mình. Nhưng dù ba có cố gắng thế nào, tôi vẫn bị ảnh hưởng nhiều bởi văn hóa phương Tây.

Đặc biệt là trong suy nghĩ. Tôi như một đứa trẻ nổi loạn, làm mọi thứ theo ý thích của mình. Ba luôn mong giữa con cái và bố mẹ có mối liên hệ khăng khít như những gia đình Việt, như gia đình ba sống, như nhà ngoại nhưng tôi thì không. Bạn bè tôi không sống như vậy. Chúng tôi độc lập và tự lập, sống đời sống của mình và không quan tâm nhiều đến những điều ba tôi muốn. Tôi thành công rất sớm. Tốt nghiệp đại học, đi làm vài năm lấy kinh nghiệm, 27 tuổi, tôi thành lập công ty và việc kinh doanh rất tốt. Ba mẹ giục tôi lấy vợ. Bạn bè tôi không bao giờ gặp chuyện này nhưng tôi là một người Việt, sinh ra và lớn lên trong một gia đình Việt. Ba mẹ mong có con dâu, có cháu để bế bồng. Ba nói đó là văn hóa của người Việt. Khi ấy, đó là thứ xa lạ với tôi.

Tôi muốn yêu người phụ nữ có hôn nhân bất hạnh

Khi bắt đầu bước vào tuổi mà tôi biết cô đơn là thứ đáng sợ, tôi lại thèm có được một mái ấm… – (Ảnh minh họa)

30 tuổi, tôi kết hôn. Vợ tôi không phải là cô dâu Việt. Điều đó ít nhiều gây thất vọng cho ba mẹ. Họ mong con dâu của mình có chung nền văn hóa. Như vậy, cuộc sống gia đình sẽ dễ hòa hợp hơn. Tôi không quan tâm đến chuyện đó. Vợ chồng tôi không có sự liên hệ như ba mẹ tôi. Chúng tôi là vợ chồng nhưng sống cuộc sống độc lập, ít khi chia sẻ chuyện hàng ngày cho nhau nghe. Đó có lẽ cũng là điều tất yếu vì tôi lấy vợ không phải vì tình yêu. Chỉ là do ba mẹ thúc giục quá nhiều, tôi kiếm đại cho mình một cô vợ. Không có tình yêu, chúng tôi sẽ không bị ràng buộc. Hôn nhân như thế dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhưng theo thời gian, tôi bắt đầu có tình cảm gắn bó với người mình gọi là vợ. Nhất là khi cô sinh con cho tôi. Sự ra đời của thằng bé làm mọi thứ trong nhà đảo lộn. Ba mẹ tôi dừng hẳn việc kinh doanh để ở nhà chăm sóc cháu trai. Tôi cũng dành ít thời gian cho công việc hơn. Gia đình bỗng trở thành nơi thân thương tôi muốn trở về. Tôi và vợ chưa bao giờ cãi nhau, chưa bao giờ gây lộn. Tôi nghĩ mối quan hệ của hai chúng tôi rất tốt. Thế nên tôi chẳng thể hiểu nổi vì sao cô lại bỏ tôi đi. Cô mang cả con trai hai tuổi đi. Vợ tôi lặng lẽ biến mất. Tôi không có lí do nào cho sự ra đi đột ngột ấy nên nó mãi trở thành một day dứt trong lòng. Câu chuyện vô nghĩa lý ấy khiến đời tôi trở nên thê thảm. Tôi dọn về ở với ba mẹ, nói sẽ chẳng kết hôn một lần nào nữa. Một lần như thế là quá đủ với tôi.

Tôi lấy công việc là thứ để tiêu tốn thời gian và tâm sức. Ba mẹ chỉ có mình tôi nên họ vẫn tìm mọi cách để tôi lấy vợ. Ba mẹ tìm đủ người để mai mối. Ba mẹ không hiểu, nỗi đau từ cuộc hôn nhân đầu tiên kia chưa kịp nguôi nên tôi chẳng thể để tâm đến chuyện kết hôn lần nữa. Ông bà chỉ mong có một đứa cháu. Họ nhận nuôi một đứa trẻ lên ba để gửi gắm tình yêu của mình. Đứa trẻ được dạy dỗ để trở thành một người Việt trong cả cách cư xử và cách suy nghĩ. Có lẽ tôi đã làm ba mẹ thất vọng.

Năm tôi 38 tuổi. Ba mẹ nói họ muốn về Việt Nam sống. Mọi thủ tục được hoàn tất rất nhanh. Chỉ còn mình tôi ở lại. Khi ấy tôi mới thấm thía nỗi buồn và sự cô đơn. Tôi nghĩ đến chuyện yêu trở lại nhưng việc đó hóa ra rất khó khăn. Khi bạn đã khép lòng quá lâu, việc đón nhận một ai đó vào cuộc sống của mình trở thành điều lạ lẫm và khó làm. Việc kinh doanh của công ty vẫn tốt. Tôi có địa vị, có tiền tài nhưng sao tôi vẫn thấy lòng mình trống trải.

Mẹ gọi điện sang cho tôi, bà nói: "Về thôi con. Đã đến lúc con về với quê hương của mình". Nhìn lại tất cả những gì tôi có, tôi chẳng hề thấy hài lòng về chuyện gì. Nghe lời mẹ, tôi trở về Việt Nam. Tôi muốn bắt đầu lại cuộc đời mình. Ba mẹ tôi là người Hà Nội. Ông bà mua một biệt thự bên Hồ Tây để được sống trong yên tĩnh và tránh xa khói bụi ồn ào. Hà Nội đẹp vào những chiều mưa giăng trắng mờ Hồ Tây. Tôi đi bộ dọc theo bờ nước. Sự yên tĩnh chìm trong những đẹp đẽ khiến tâm tôi tĩnh lại và yên ổn. Nỗi ám ảnh về sự ra đi của người vợ trước cùng con trai không còn đè nặng như trước.

Tôi bắt đầu học cách sống như một người Việt… Tiếng Việt của tôi không tốt. Tôi nói lơ lớ như một ông Tây mới học tiếng. Ba mẹ tìm một cô giáo giúp tôi thành thạo hơn ngôn ngữ mẹ đẻ. Cô giáo là người phụ nữ Việt Nam đầu tiên tôi nói chuyện nhiều nhất từ khi trở về. Đó là một cô gái mới ngoài 20, rất vui vẻ và nồng nhiệt. Cô gọi tôi là chú, tôi coi cô như cháu gái nhỏ. Tôi thích cái cách cô lí lắc kể cho tôi về Việt Nam, cách cô bé đèo tôi đi khắp Hà Nội bằng chiếc xe máy nhỏ và cách cô cười vang mỗi khi thấy điều gì đó thích thú. Ba mẹ nói tôi phải lấy vợ, cô bé cũng nói, chú nên lấy vợ đi. Tôi thực sự cũng muốn điều ấy. Tôi nhìn thấy họ yêu nhau trên khắp các con đường tôi đi qua, cách họ nắm tay nhau đầy yêu thương và tin tưởng. Tôi cũng cần có một người phụ nữ ở bên cạnh để che chở, để vỗ về và để yêu thương. Cô giáo tiếng Việt bắt đầu tìm hết các mối quan hệ của mình để giới thiệu cho tôi nhưng tôi chỉ muốn tìm hiểu một người phụ nữ đã từng lập gia đình, nếu có con nữa thì càng tốt. Ba mẹ không nói gì về mong muốn của tôi. Họ nói chỉ cần tôi hạnh phúc thì làm thế nào cũng được.

Tôi đã 40 tuổi. Tôi đã đi qua rồi cái thời yêu đương giận hờn và phải khổ nhọc đoán mọi ý nghĩ của người yêu, phải dỗ dành khi người yêu có điều không vừa lòng. Tôi đã là một người đàn ông và cũng đã đi qua rồi cái thời yêu một người phụ nữ vì bề ngoài của họ. Tôi muốn yêu một người phụ nữ đã từng trải qua hôn nhân, thậm chí là một hôn nhân bất hạnh. Đừng nghĩ tôi kì cục bởi yêu một người phụ nữ đã từng đau khổ dễ hơn nhiều so với một người phụ nữ sống quá hạnh phúc. Một người phụ nữ đã từng phải chịu đớn đau trong hôn nhân sẽ biết cách trân trọng cuộc hôn nhân tiếp theo và trân trọng người đàn ông tiếp theo của đời họ.

Tôi không ngại để làm người đàn ông thứ hai. Tôi cũng không ngại làm ba của một đứa trẻ là con của người đàn ông khác. Được yêu thương một đứa trẻ là một điều hạnh phúc, cớ sao ta phải phân biệt đây là con ta hay là con của họ? Thế nên tôi không thấy tôi lạ lùng khi tôi đi tìm một người phụ nữ đã từng kết hôn, đã có một con để tìm hiểu và mong muốn họ trở thành gia đình của tôi. Tôi đã gặp một vài người phụ nữ gặp bất hạnh trong hôn nhân. Tôi hoàn toàn nghiêm túc nhưng họ lại ngần ngại chia sẻ. Không phải ai cũng có thể nói cho một người mới quen về nỗi đau mà mình đã phải trải qua. Họ lặng im và nhấn chìm mình trong những đau khổ đã qua. Tôi cũng đã từng như vậy nhưng tôi nhận ra, để hạnh phúc, chúng ta nên để quá khứ chỉ là câu chuyện đã qua và chỉ nên nhắc lại khi vết thương lòng đã không còn nhức. Tôi sẽ yêu một người phụ nữ biết cách vượt qua nỗi đau của mình và cùng cô sống một cuộc sống mới. Vì chúng ta là con người nên chúng ta có quyền hạnh phúc. Cớ sao cứ sống mãi trong những thứ đã đi qua để bỏ lỡ tương lai của mình?

Theo blog (Bức thư tình)

Xin cứ xem nhau như người tình online anh nhé

Xin cứ xem nhau như người tình online anh nhé
Không quá già, cũng chẳng còn non trẻ. Tôi tròn 24 cái xuân xanh và bước qua 3 cuộc tình đỗ vỡ, những cuộc tình đến rồi đi như cơn gió thoảng, mong manh chút hạnh phúc bên đời rồi vụt tắt như ngọn đèn dầu trước cơn giông bão. Cuộc đời cô gái 24 tuổi trở nên chông chênh, chai sạn trước hai chữ ái tình. Bao đam mê, mơ ước và những sắc màu hạnh phúc của một thời nay còn lại gì trong tôi?
Yêu và hận, sự mong manh quá đổi. Ghét và thương cũng chắc cách nhau mấy cung đường, mọi thứ đều có thể xảy ra, đó là những gì đúng với tôi.
Cuộc tình thứ nhất của thời áo trắng trôi qua như người ta vẫn thường nói, chút say lòng rồi lãng đãng lướt qua nhau, hắn bước đi trên con đường công danh và sự nghiệp, một con đường riêng chẳng chung lối tôi về, rồi chia tay nhẹ nhàng với đôi mi hoen ướt, 18 tuổi chưa cảm nhận được một niềm đau, và cũng chẳng có gì mất mát quá lớn lao trong tâm hồn và suy nghĩ.
Kết thúc cuộc tình thứ hai tôi đã đem cho đi tất cả, niềm tin, niềm hy vọng vào những thứ hào quang chớp nhoáng, những giây phút hạnh phúc rồi vụt tan. Nhưng niềm đau hơn là tôi đã cho đi cả cuộc đời bằng một đêm yếu mềm vụng dại, hắn có được tất cả, nụ hôn đầu đời và đêm ân ái trinh nguyên. Tuổi đời 20 tôi trở thành đàn bà, tôi thu mình trong không gian riêng đầy mùi ẩm mốc của những suy nghĩ chênh chao, ngày tôi đi, những bước đi lạc lối, đêm tôi nằm những giấc chiêm bao và những cái giật mình toát lạnh mồ hôi. Có những lúc tôi gục ngã nhưng rồi chẳng một ai vực dậy, tôi lại mò mẫm đứng lên và nhìn về phía trước, phía đó có gì? sự nghiệp, tương lai hay một mái ấm gia đình? tôi chẳng biết, chỉ biết đi và mắt nhìn như kẻ vô hồn.
Tuổi 22 rời cánh cổng trường đại học, tôi bước vào cuộc mưu sinh với những niềm khắc khoải tháng năm trôi, nắng ban mai vẫn chào tôi bằng nụ cười bạc phếch, đêm đón tôi về với lối nhỏ phòng đơn. Tôi vùi đầu vào công việc cho quên hết tháng ngày, con bé thơ ngây hồn nhiên ngày nào giờ sống như cái xác khô mà hồn thì vất vưởng, lắm lúc cũng cố cười trong chút men cay. Nhưng có lẽ duyên chưa cạn, tình hẳn chưa tàn. Hắn, người tình thứ ba của tôi đã đến, ân cần, nhẹ nhàng và lãng mạn… Hắn chẳng đẹp trai, chẳng hào hoa nhưng hắn có một điều làm tôi sống dậy và yêu thêm lần nữa, hắn biết đọc ánh mắt tôi, hắn biết tôi cười bằng niềm đau hay hạnh phúc. Thêm lần nữa tôi lại ngã vào lòng một người đàn ông, người thứ ba cho con tim biết rung động, cho con tim chết này đỏ lại dòng máu lạnh ngày nào.
Nhưng đời là thế, gia đình hắn không chấp nhận chuyện hôn nhân, hắn là con một, có lẽ bố mẹ hắn không muốn con mình lấy một con bé nghèo như tôi làm dâu, ừ thì cũng phải một con bé quê mùa như tôi làm sao bước chân về nhập hộ khẩu đất thành đô này mà sống. Lại chia tay, đau ư? có lẽ không còn cảm nhận được nữa, cạn sức rồi, nước mắt cũng còn đâu. Tôi hận hắn nhu nhược, hận cuộc đời này đối xử quá bất công, tôi đã mang cái giọt máu của hắn đang định hình trong bụng tôi, cái bào thai đã được hơn 3 tuần tuổi đi “hóa kiếp”, thế đấy. Tôi ra đi về một miền đất mới và dường như chẳng muốn mang theo một thứ gì, chỉ bằng một tâm hồn đầy rạn vỡ.
Tháng ngày vẫn trôi đi, mỗi ngày buồn hay vui thì 24 tiếng vẫn lặng lẽ sáng chiều. Đi, cứ đi và chẳng thèm thở dài bởi những điều cần than vãn. Đã đôi lần tôi muốn làm một gái hư, muốn thả mình rơi tự do về nơi đáy thẳm không cùng, nhưng rồi chợt choàng tỉnh dậy. Tôi còn mẹ, còn người mẹ đã yêu thương và nuôi tôi khôn lớn nên người, người mẹ ấy đã âm thầm nuốt lệ cùng tháng năm khi cha tôi, người mà tôi đã xóa đi mọi ký ức khi vừa kịp lớn, người đã bỏ mẹ con tôi để đi theo con đàn bà khác… Nước mắt tôi rụng rơi giữa muôn trùng tiếng nấc nghẹn lòng. Sẽ về đâu? đôi lần tôi tự hỏi lòng mình, và rồi tôi đã tìm ra câu trả lời khi lao vào thế giới ảo trên internet.
Ở đó tôi gặp bao người, họ làm quen, họ chào nhau, họ chúc nhau những lời hoa mỹ. Kết bạn ư? tình bạn đẹp đến thế nào? hiểu nhau được bao nhiêu? tôi đâu cần quan tâm làm gì cho thêm mỏi mệt. Ngoài công việc công ty tôi lên mạng tìm tất cả những gì chỉ để đốt cháy thời gian, tôi để hình mình lên avatar với ánh mắt nhìn đầy khinh bạc cuộc đời, tôi để những câu status đầy ghẻ lạnh, ấy vậy mà những thằng đàn ông vẫn lần lượt kéo nhau vào làm quen và buông những lời khen có cánh.
Tôi đã cười, cũng không hẳn cười mà chỉ là cái nhếch môi đầy khinh rẻ lũ người ấy, những gã đàn ông trên thế giới ảo này, họ cần gì ở tôi? một tình bạn? một tình yêu hay là một tình nhân để qua đêm cho thỏa cơn lạc thú? tôi biết đôi khi mình quá bất mãn với cuộc đời, với quá khứ và với cả những lời yêu thương ngọt ngào nghe mà nhói tận sâu thẳm một niềm đau, những lời hẹn thề ngày nào nay cũng hoen gỉ từ lâu. Nhưng tôi vẫn không ngừng nguyền rủa, và ném vào họ, những gã đàn ông làm quen tôi trên mạng bằng những lời cay nghiệt, những lúc đó tôi như người điên trút cạn nỗi lòng uẩn tức bao lâu nay lên những nạn nhân trên thế giới online.

Theo blog (Bức thư tình)

Em đến rồi đi, mang theo tất cả...

Em đến rồi đi, mang theo tất cả...

Lại một ngày nữa trôi qua, với anh những ngày này sao nặng nề và dài đến như vậy. Trái tim anh dường như mỗi lúc một buồn đau, mọi thứ xung quanh, công việc thật buồn tẻ và u ám.

Sáng nay thức dậy đi làm, trời sương mù và lạnh. Cái lạnh những ngày cuối năm làm anh rùng mình nghĩ về những tháng ngày sắp tới không có em và không được ở bên em. Anh vẫn chưa tin là mình đã xa nhau, vậy mà sự thực là em đã xa anh thật rồi. Những buổi tối này, khi ngủ, anh luôn nằm mơ và giật mình, hình bóng em cứ hiện ra trong suy nghĩ của anh.

Đêm nào anh cũng giật mình vào nửa đêm và không thể ngủ tiếp được, anh nhớ em, nhớ cái cảm giác đi dạo cùng em, lúc nói chuyện và vạch ra những dự định cho tương lai. Nhớ chiếc váy jean của em anh rất thích, cái áo pun sooc đỏ, nhớ nụ cười em khi mở cửa chào anh những khi anh đón em đi chơi, đi ăn tối và lúc anh chào em ra về.

Rồi từng câu nói lẫn những nụ hôn, những cụm từ bà xã, ông xã, chũi iu và mỏ nhọn, nó gần gũi và thân thương quá. Rồi kỷ niệm ở Đà Lạt, quãng đường đi và về, anh thấy thương mỗi khi em ngủ bị nghiêng qua, sợ làm cổ em đau, anh cố kê gối và dùng tay đỡ cồ em để em khỏi đau…Càng nhớ em, anh càng buồn và thấy mình yếu đuối quá, tại sao lần này anh lại suy sụp đến như vậy??

Những đêm tối không thể ngủ ngon giấc, cầm máy lên anh muốn gọi em, nhưng không biết em có nghe máy không, anh sợ sẽ làm phiền em, vì anh nghĩ em đã hết tình cảm với anh. Anh sợ về nhà một mình buổi chiều, cảm giác nhớ em. Anh sợ đi làm, anh không thể nghĩ được gì trong công việc, đến cơ quan anh sẽ thấy em,cảm giác những ngày còn bên nhau sẽ ùa về. Hiện anh đang cố gắng hết sức để bình thường như anh đã nói nhưng khó khăn quá. Anh cũng chỉ cố gắng không được mất đi niềm tin mà thôi.

Ngày còn bên em, anh sợ những khó khăn trong cuộc sống sẽ làm anh mất em, từ tính cách, gia đình và công việc vì thế, anh cứ căn bảo bản thân phải yêu và thương em thật nhiều, phải thay đổi theo hướng tích cực, phải lắng nghe suy nghĩ của em và sống vì em. Anh biết, có thề anh làm chưa tốt, nhưng anh đã và đang rất cố gắng. Bây giờ em đã xa anh rồi, anh thấy lòng mình đau thắt, không thể nào ngăn lại những dòng nước mắt rơi. Anh đã ba lần khóc vì em rồi, điều chưa bao giờ xảy ra trước kia.! Có lẽ mất em đã làm anh nhận ra nhiều điều trong cuộc sống này..

Em mấy ngày nay còn mệt trong người không, em hết trúng gió chưa? Có ai bắt nạt em không??Những lời lo lắng dành cho em, anh vẫn thường hay nói một mình khi nghĩ về em, vì em đã không còn nghe thấy, và nếu em có nghe, có lẽ cũng chỉ còn là cơn gió thoảng qua mà thôi…

Em đã đến, cho anh biết thế nào là tình yêu chân thành, yêu thật lòng, cho anh biết bao hạnh phúc và hy vọng… Rồi bây giờ em ra đi, em cũng lấy đi tất cả, lấy luôn nụ cười anh khi xưa, khi chưa gặp em. Sự ra đi của em để lại trong anh một nỗi đau sâu thẳm trong tim, với anh, có lẽ không ai có thể vùi lấp được chỗ trống ấy ngoài em.

Anh yêu em rất nhiều… Và anh vẫn mong ngày nào đó, em sẽ lại ở bên anh như ngày xưa!!!

Anh của ngày xưa ….

Phạm Thế Sơn

sonpt@yahoo.com
(Sưu tầm khocviem.org)

Em sẽ như cơn gió biển!

Biển chiều lặng lẽ, sóng vỗ bờ dịu êm nhè nhẹ mà lòng anh thật buồn. Nhớ! Nhớ lắm em biết không? Anh – không phải là tình đầu, mà em cũng chẳng là tình cuối, một sự thật để rồi chúng ta lại phải xa nhau như cơn gió biển.

***

Chiều hôm ấy như thường lệ tôi thả mình cùng sóng biển, hòa lòng mình cùng những cơn gió nhè nhẹ trên bãi biển đầy cát vàng, một nét đẹp còn lưu lại nơi làng quê. Tôi như thấy lòng mình thật thanh thản sau một tuần làm việc căng thẳng khi hòa mình cùng sóng, gió, biển cả mênh mông, cùng mùi thơm của hàng khuynh diệp xanh mát.

Rồi tôi gặp em, cô gái nhỏ có đôi mắt đen huyền, mái tóc dài xõa ngang lưng, nụ cười duyên với má lúm đồng tiền, một vẻ đẹp dịu dàng mà đằm thắm. Em đến thật nhẹ nhàng như cơn gió biển thoáng qua làm mát lòng tôi ngay buổi đầu gặp mặt.

- Anh gì ơi, cho em hỏi? - em cất lời khi tôi đang mãi miết thả mình cùng những dòng suy tư, giật mình tôi quay lại. - Gì vậy em?

- Anh có phải học trường ĐH Y Vinh không? Em thấy anh quen quen?

- Ừ, đúng rồi em! Nhưng anh đã ra trường và đi làm hơn một năm rồi, có việc gì không em? Sao em biết anh?

- Dạ, cũng không có việc gì. Em thấy anh quen nên hỏi vậy!

- Thế em thấy anh lúc nào?

- À, em có đứa bạn học bên trường Y, nên thỉnh thoảng em có sang bên ấy chơi và có gặp anh mấy lần, chắc anh không biết em đâu.

- Ừ, em thông cảm, anh không nhớ đã gặp em hay chưa nữa.

- Vì anh là lớp trưởng nên không biết em cũng phải thôi, mấy lần đi cùng bạn em qua tham gia các buổi dã ngoại của lớp anh nên mới biết anh, luôn sôi nổi, vui tính và hay pha trò.

- Em quá khen anh rồi, anh cũng bình thường thôi mà. Thế em học trường nào? Quê em ở đâu? Sao giờ ở đây?

- Hôm nay cuối tuần nghỉ, nên em về nhà bạn chơi, nhà bạn em gần biển mà, em quê ở NH, em học trường TH.

Tường Vy là tên em, một cái tên thật đẹp và nhiều ý nghĩa. Tôi và em quen nhau từ đó, cũng thật tình cờ và có chút gì đó vui vui, không ngờ rằng quãng thời gian sinh viên qua đi, giờ đây đã đi làm mà vẫn có người nhớ đến tôi.

Em sẽ như cơn gió biển!

Tôi cầu chúc cho em hạnh phúc và bình yên bên tình yêu mới… (Ảnh minh họa)

Cũng từ đó tôi và em thường xuyên gọi điện và nhắn tin, hẹn hò trò chuyện cùng nhau, thật bất ngờ vì cơ quan của em cũng cũng gần với cơ quan tôi. Tình yêu của tôi và em cũng lớn dần theo năm tháng, không xô bồ mà yên bình lặng lẽ, càng ngày chúng tôi càng yêu nhau hơn và tôi phát hiện ra ở em nhiều điều bất ngờ và tràn đầy yêu thương, tôi yêu em thật nhiều và cũng dần quên đi mối tình đầu.

Đang say đắm với những nụ hôn ngọt ngào, lãng mạn của tình yêu, đang hạnh phúc với những kỷ niệm giản dị thì một hôm em có hỏi tôi:

- Nếu còn bốn ngày để anh yêu em thì anh chọn những ngày nào?

- Anh sẽ yêu em ngày xuân, ngày hạ, ngày thu và ngày đông – tôi trả lời.

- Thế còn ba ngày?

- Anh yêu em ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai.

- Vậy chỉ còn hai ngày?

- Anh yêu em ngày chẵn và ngày lẻ.

- Chỉ còn duy nhất một ngày nữa thôi?

- Anh yêu em ngày anh còn sống.

Em bảo em chỉ hỏi tôi vậy thôi cứ không có ý gì cả nhưng trong thâm tâm tôi cũng thật vui vì suốt chặng đường đời tình yêu tôi mãi dành cho em, và hạnh phúc ấy mãi không bao giờ thay đổi.

Tường Vy là một loài hoa đẹp, dịu dàng, kiêu sa nhưng mong manh dễ tổn thương. Em cũng vậy, em sống tình cảm và đầy yêu thương, luôn cho tôi những bất ngờ và đầy kiêu hãnh khi đi bên em, nhưng ẩn trong em là một nỗi suy nghĩ rất riêng và cũng rất dễ tổn thương. Tôi yêu em, tôn trọng em và luôn gìn giữ tình yêu mình đang có.

Nhưng trong tình yêu thật là không phải lúc nào cũng trọn vẹn, dù ý nghĩa sâu xa những câu hỏi của em tôi không thể hiểu hết? Có chăng nó sẽ bắt đầu cho một điều gì đó mơ hồ xa cách. Nhưng ý nghĩ của tôi dần dần trôi vào quá khứ vì tình yêu của tôi và em đã đi được ba năm rồi, cũng là một thời gian để lắng nghe con tim mình lên tiếng cho một tình yêu.

Thế rồi một ngày sáng sớm tôi nhận được tin nhắn "Em rất nhớ anh". Chỉ thế thôi mà lòng thật hạnh phúc, trái tim rạo rực đến lạ, đâu biết rằng sau giây phút hạnh phúc là nỗi buồn đến se lòng không thể tâm sự cùng ai.

Kể từ sau tin nhắn đó em không còn liên lạc với tôi nữa, gọi điện em không nghe máy, nhắn tin em không trả lời và em đã ra đi trong nỗi nhớ khắc khoải lòng tôi. Tôi chỉ biết buồn thôi và nhớ lại một câu nói đùa của em trước đây, không ngờ giờ đã trở thành sự thật "Một ngày em sẽ như cơn gió biển bay đi thật nhẹ nhàng". Em ra đi mà đâu biết rằng tôi buồn và nhớ em thật nhiều dẫu rằng em có lý do riêng đi nữa. Không níu kéo, vẫn lặng lẽ bình yên, chỉ buồn thôi, thật buồn, tôi cầu chúc cho em hạnh phúc và bình yên bên tình yêu mới.

Cơn gió biển chiều cuối tuần… miên man!

Theo blog (Bức thư tình)

Ba năm gắn bó... em bỏ anh sao?

Tôi là độc giả rất gắn bó với chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống và hầu như tôi chưa bỏ bất cứ một bài viết nào của các bạn. Đọc, cảm nhận những tâm tư tình cảm của mọi người, tôi hiểu hơn về những nỗi đau, nỗi bất hạnh của các bạn, cũng như luôn thông cảm với những hoàn cảnh tréo ngoe, trớ trêu ấy. Và hôm nay, sau bao ngày suy nghĩ, tôi đã quyết định gửi gắm những tâm sự của mình để mong nhận được những lời khuyên chân thành của các bạn.

Tôi năm nay 23 tuổi, còn bạn gái tôi ít hơn tôi một tuổi và hiện đang là sinh viên năm cuối của một trường đại học ở Thành phố Hồ Chí Minh. Cách đây ba năm, tôi và cô ấy quen nhau qua một người bạn, rồi chẳng bao lâu sau, tình yêu giữa chúng tôi đã nảy nở. Ba năm trôi qua, hai đứa đã trải qua biết bao khó khăn, thử thách trong cuộc sống… nhưng vì tình yêu lớn lao của hai người dành cho nhau, chúng tôi đã nắm tay nhau vượt qua những tháng ngày gian khổ đó.

Tưởng chừng như tất cả sẽ khép lại bằng một đám cưới hạnh phúc vì gia đình hai bên rất ủng hộ tình yêu của hai đứa… nhưng trớ trêu thay, sau khi về quê ăn Tết xong, em đã chủ động nói lời chia tay trước sự ngỡ ngàng của tôi. Em đã nói với tôi rằng, "Chúng ta chia tay đi anh! Thực sự em không muốn tiếp tục một tình yêu như thế này nữa! Người ta kiếm tiền là để làm giàu chứ không phải như mình, suốt ngày cứ phải đau đầu vì kiếm tiền đâu".

Ba năm gắn bó... em bỏ anh sao?

Chẳng nhẽ vật chất đối với em còn quan trọng hơn tình yêu ba năm gắn bó sao? (Ảnh minh họa)

Trước đây mới yêu nhau, cô ấy cũng từng nói với tôi rằng, "Sau này lấy nhau rồi, nếu cuộc sống của em không được đầy đủ vật chất thì em sẵn sàng chia tay anh". Lúc đó nghe cô ấy nói như vậy, tôi đã rất buồn nhưng cứ nghĩ rằng, với tình yều lớn lao mà tôi dành cho cô ấy thì cô ấy sẽ dần dần thay đổi… nhưng không ngờ rằng, giờ đây sự thật lại phũ phàng như thế!

Tôi biết hiện tôi đang vừa học vừa làm thì chưa có nhiều tiền lo cho cuộc sống của cô ấy. Tôi cũng đã động viên cô ấy rằng, "Hãy cho anh thời gian, khi nào anh học xong, anh sẽ tìm một công việc tốt và lương cao hơn. Anh hứa, với sự cố gắng và nỗ lực của anh, anh sẽ mang đến cho em một cuộc sống sung túc"… vậy mà không ngờ, khi sắp đến chặng cuối cùng của tình yêu thì cô ấy lại tự ý rút lui khỏi cuộc tình này.

Tôi đã là một chàng trai trưởng thành nên tôi rất hiểu sức mạnh của đồng tiền lớn lao như thế nào… nhưng tôi không dám tin rằng, người yêu của mình lại bị đồng tiền chi phối nhiều như thế. Và tôi càng đau lòng hơn khi nghĩ đến câu nói bình thản của cô ấy sau khi nói lời chia tay, "Bây giờ không có một túp lều tranh hai trái tim vàng nữa đâu anh".

Từ lúc chia tay nhau đến giờ, tôi như rơi vào hố sâu của tuyệt vọng. Tôi cũng không ngờ rằng, người con gái đã từng ôm ấp, yêu thương tôi lại có thể nói với tôi những câu nói phũ phàng, tàn nhẫn như vậy!

Cuộc tình ba năm gắn bó tưởng chừng sẽ cùng nhau đi đến cái đích hạnh phúc… Vậy mà giờ đây, tôi lại phải một mình sống trong đau khổ, đớn đau thế này sao?

Theo blog (Bức thư tình)

Sự từng trải của cô gái 22 tuổi

Tôi năm nay 22 tuổi, cái độ tuổi mà những bạn gái cùng trang lứa vẫn còn rất vô tư, yêu đời. Khi mọi người nhìn tôi, không ai nghĩ được rằng, cuộc đời tôi lại tràn ngập giông tố bão bùng như thế? Bao nhiêu năm nay, tôi sống trong những niềm vui ít ỏi và ngập tràn với cuộc sống đầy nước mắt.

Năm 20 tuổi, tôi mới hiểu ông trời cho tôi cái nhan sắc "lồng lộng" này không phải để tôi hạnh phúc mà vì muốn tôi có chút "vốn liếng" để có thể sống ngoi ngóp trên cái đường đời chiết tiệt này. Vâng, tôi sống để nếm đủ đăng cay, tủi nhục, đau đớn, ê chề… để tới một ngày, thời gian sẽ đến và cướp đi cái dung nhan ấy. Chính vì thế nên tôi nghĩ rằng, mình chỉ cần sống đến năm 30 tuổi là quá đủ. Ít ra thì tôi cũng còn đẹp mãi trong lòng những người yêu thương tôi thật sự.

Mẹ tôi, người phụ nữ từng được khen ngợi là đẹp nhất nhì ở đất Tây Đô, lại là người phụ nữ khờ dại cho đến lúc chết. Mẹ là con gái cưng của đại điền chủ ruộng đất trải dài xuống tận miệt Cà Mau, vì đem lòng yêu anh chàng nghệ sỹ hàng nhái (là ba tôi) mà đã từ bỏ cả gia đình lẫn một gia tài khổng lồ để đi theo tiếng gọi tình yêu, mặc dù mẹ biết người ta đã có vợ và hai đứa con thơ.

Ba dẫn mẹ vượt biên sang Campuchia, sau đó thì lần lượt ba anh chị tôi ra đời. Mấy năm sau, cả gia đình tôi đến Thái Lan sinh sống và ở đất nước này, mẹ đã sinh tôi. Kể từ đó, cuộc sống của mẹ lại bắt đầu tiếp nối những nỗi đau… Nước mắt mẹ cứ rơi từng ngày với sự khôn lớn của chúng tôi. Cuộc sống của mẹ như địa ngục, tù đày khi phải sống với người chồng độc ác, tàn nhẫn và đã hủy hoại triệt để cuộc sống của mẹ.

Tôi lớn lên trong sự nghèo túng, kèm theo nước mắt của mẹ và sự vô trách nhiệm của ba. Mẹ đã để lại cho tôi nỗi hận đàn ông là tài sản to lớn nhất, để rồi mẹ nhắm mắt xuôi tay vì căn bệnh thế kỷ mà người chồng suốt đời mẹ tận tụy, hy sinh đã lây sang cho mẹ để tới lúc chết, mẹ vẫn không hay biết.

Sự từng trải của cô gái 22 tuổi

22 tuổi, tôi đã trở thành một lady sành điệu và quý phái (Ảnh minh họa)

Năm mẹ qua đời là năm tôi 16 tuổi. Nửa năm sau đó thì ba tôi ra đi. Tôi đã không khóc được một giọt nước mắt nào cho ba bởi tất cả nước mắt, tôi đã chảy hết từ khi mẹ không còn trên cõi đời này nữa. Không muốn làm phiền tới họ hàng bên nội, tôi quyết định tới ở nhờ trong căn phòng chật chội của vợ chồng chị tôi trong sự vui mừng của gia đình nội (Vì nội tôi chưa bao giờ chấp nhận mẹ con tôi).

Rồi tôi bắt đầu đi làm. Ban đầu là những công việc suốt ngày đầu tắt mặt tối nhưng đồng lương cũng chẳng bõ bèn để tiêu pha cuộc sống hằng ngày. Tôi đã đi tìm những công việc khác nhưng chẳng ai chịu mướn tôi vì trông tôi tiểu thư quá (Chắc do gene của mẹ). Sau đó cũng có người mướn tôi nhưng nhìn mặt tôi họ không ưa nên lại suốt ngày kiếm chuyện để đì tôi. Sau một thời gian vắt kiệt sức lực của tôi, họ sẵn sàng đuổi tôi ra khỏi nhà không một chút thương tiếc. Tôi biết nguyên do không phải vì tôi lười biếng mà vì chồng của bà chủ hay để ý đến tôi.

Đã có nhiều người giễu tôi, "Sao cô không đi làm người mẫu mà đi làm mướn làm chi?". Những lúc đó tôi chỉ ước, giá như tôi còn có mẹ thì tôi đã không phải đau khổ, bất hạnh như bây giờ! Tôi nhớ ngày mẹ còn sống, tôi không phải đụng tay đụng chân tới cây chổi, cũng chẳng phải làm bất cứ việc gì trong gia đình, tất cả thời gian của tôi chỉ dành cho việc học. Mang tiếng là con nhà nghèo nhưng bàn tay của tôi còn đẹp hơn cả những tiểu thư con nhà giàu. Vậy mà nhìn tôi lúc này, ai cũng không khỏi xót xa…

Tôi đã nhiều lần được bạn bè động viên đi thi các cuộc thi sắc đẹp… nhưng lần nào tôi cũng từ chối vì tôi không đủ tự tin vào bản thân mình. Tôi quyết định đi làm phục vụ ở một nhà hàng qua lời giới thiệu của chị tôi để trang trải cuộc sống của mình và để tiếp tục được đi học.

Giờ đây, ngồi một mình trong căn phòng trọ, hồi tưởng lại năm năm về trước, tôi không biết trách mình lúc đó khờ khạo, đáng thương… hay nên cảm ơn điều đó vì nhờ quyết định ấy mà tôi đã biến mình trở thành một lady sành điệu như bây giờ.

22 tuổi, tôi có một vẻ bề ngoài yêu kiều, thơ ngay lắm… nhưng thẳm sâu trong tâm hồn mình là nỗi đau của một tuổi thơ không êm đềm, là những tháng ngày sống trong đau khổ, bất hạnh, là những đêm phục vụ khách trong quán cho đến khi mệt lả…

Tôi không còn là người con gái trong trắng… nhưng tôi vẫn muốn giữ cho mình một tâm hồn vẹn nguyên như thuở nào!

Theo blog (Bức thư tình)

Chia tay vào ngày Valentine

Nhắc đến ngày Lễ tình nhân, nhiều người nghĩ ngay đến hoa hồng, socola và tình cảm ngọt ngào mà ai cũng muốn dành cho một nửa tình yêu của mình. Nhưng trong cuộc sống, không phải lúc nào tình yêu cũng xuôi chèo mát mái như mình mong đợi… để rồi oái ăm thay, vào ngày Valentine họ chợt nhận ra không còn yêu nhau nữa.

Thúy, sinh viên năm cuối của một trường đại học chuyên ngành xã hội cảm thấy vô cùng hụt hẫng khi người yêu cô nói lời chia tay vào đúng ngày Valentine. Thực sự từ lâu lắm, cô đã nhận ra giữa hai người không có tiếng nói chung. Mỗi người đều có mục đích sống khác nhau. Gần hết thời sinh viên, ai cũng ít nhiều có dự định và toan tính riêng. Nỗi khó nhọc mưu sinh của dân tỉnh lẻ và sự khác biệt quá lớn về tính cách, lối sống đã làm cho họ dần xa cách, để rồi lễ tình nhân đến, họ không hoa hồng, không sôcôla. Thúy cảm thấy rất buồn nhưng cô vẫn chấp nhận lời chia tay của anh: "Ngày Lễ tình nhân, lẽ ra anh cũng sẽ mang tặng cho em như bao chàng trai khác dành cho người họ yêu nhưng anh nhận ra chúng mình thực sự không còn yêu nhau nữa. Mọi thứ nếu có cũng chỉ là sự cố gắng, giả tạo. Anh xin lỗi khi phải nói chia tay vào ngày này. Anh không thể sống trái với lòng mình. Mang tặng hoa em hôm nay và để ngày mai nói chia tay em. Chúng ta vẫn là bạn. Anh mong em sống tốt. Và chúng ta sẽ tìm được một nửa đich thực của mình. Valentine sang năm, có thể sẽ là một ngày hạnh phúc với em và với anh". Một Lễ tình nhân trôi qua rất buồn nhưng cô tin, sau này cô sẽ có được những ngày Valentine thực sự của tình yêu.

Chia tay vào ngày Valentine

Đã nhiều lần, Loan cảm thấy thất vọng trước sự vô tâm của người yêu mình (Ảnh minh họa)

Loan và bạn trai quen và yêu nhau được hai năm. Bạn trai của cô sống rất vô tư, nếu không muốn nói là vô tâm. Anh thường xuyên trễ hẹn hoặc quên bẵng cô nếu đang bận café với bạn hay tivi có trận bóng đá hay. Loan cũng rất nhiều lần giận dỗi nhưng cuối cùng đâu lại vào đấy cả.

Ngày Valentine đầu tiên, người yêu cô quên tặng quà tuy hai người cùng đi ăn tối với nhau. Anh cũng hồn nhiên quên gửi gắm cho cô những lời yêu đương ngọt ngào trong đêm đặc biệt này. Loan cảm thấy thất vọng trước sự vô tâm của anh nhưng cô lại bào chữa rằng, “tính anh vậy”.

Chuẩn bị Valentine năm nay, cô nói gần nói xa, hy vọng năm nay anh sẽ biết quan tâm đến người yêu hơn. Lễ tình nhân, 7h tối, người yêu cô sau một ngày đán đúm đám bạn, hồn nhiên gọi điện cáo mệt và không tới đón cô như đã hẹn. Không thể chịu nổi tính khí vô tư đến mức quá vô tâm của anh, Loan gọi điện, thẳng thắn nói lời chia tay với chàng. Loan chia sẻ: "Người yêu mình không nhớ hôm nay là ngày gì, không thể hiện sự quan tâm yêu chiều trong ngày đặc biệt này. Sống với một người như vậy sẽ làm mình lúc nào cũng cảm thấy khó chịu, bị tổn thương, nhất là với một người tình cảm, biết quan tâm đến người khác như mình”. Tuy có đau khổ, nhưng đó không phải là mẫu người yêu của cô nên sớm muộn rồi cũng có lúc chia tay.

Valentine là một ngày đặc biệt. Nói chia tay vào ngày này, quả thực đã để lại nỗi đau và không ít phiền muộn cho những người trong cuộc. Tuy có đau khổ nhưng một tình yêu nhạt nhẽo, hờ hững, không tương lai liệu có làm cho cả hai hạnh phúc? Khi một cánh cửa khép lại, sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Một nửa của mỗi người rồi sẽ đến và khi đó cuộc sống sẽ thực sự có ý nghĩa,

Còn với những ai đó yêu nhau thực sự, hãy biến cả 365 ngày của một năm đều là lễ tình nhân, để luôn biết trân trọng, yêu thương, để tình yêu luôn ngọt ngào như vốn có của nó… Và không ai trong chúng ta phải nói lời chia tay vào cái ngày mà cả thể giới tôn vinh tình yêu vĩnh cửu.


Theo blog (Bức thư tình)

Tưởng rằng anh yêu em

Với kinh nghiệm của một người sành đời anh đã không phải mất nhiều thời gian để chinh phục trái tim nó, để đốt cháy nó bằng những mơ mộng và ảo tưởng về tình yêu mà nó vốn có. Khi anh nói với nó anh và nó có cùng ngày sinh nhật trong lần đầu tiên hai đứa hẹn hò, nó đã đinh ninh rằng số phận đã đưa anh đến với nó, nó đã tìm thấy tình yêu diệu kỳ, tìm thấy một nửa của nó. Anh vẽ ra cho nó một tương lai ngập tràn hạnh phúc đúng như nó từng ao ước. Nó đặt trọn vẹn niềm tin nơi anh, yêu anh bằng tất cả những gì nó có. Cuộc sống với nó lúc ấy là màu hồng bất tận. Nó tình nguyện đánh đổi tất cả để được đến với anh, để theo đuổi và gìn giữ tình yêu mà nó nghĩ là vĩnh cửu. Nó chấp nhận lừa dối gia đình để lén lút đi bên anh vì nó nghĩ anh cũng yêu nó nhiều như nó yêu anh vậy. Anh là tất cả của nó.

Rồi thời gian cũng phơi bày tất cả khi nó dần phát hiện xung quanh anh còn biết bao người con gái khác, biết anh đang quen nó họ làm phiền nó rất nhiều nhưng vì tin anh, nó bỏ qua, nó nghĩ dù trước kia anh có thế nào thì giờ đây anh chỉ yêu mình nó mà thôi. Khi nó phát hiện anh và nó không cùng ngày sinh nhật, nó thất vọng và nhận ra sự giả dối nơi anh, nhưng vì yêu anh, nó xem chuyện này chẳng đáng kể, nó tự an ủi mình để tiếp tục ở bên anh bởi nó luôn nhớ lời anh đã nói: "Anh chưa yêu ai và khi yêu anh chỉ yêu một và lấy một người em ạ, và người đó là em”. Đã vì câu nói ấy mà nó nguyện sống chết cũng ở bên anh. Nó nghĩ mọi thử thách cho tình yêu của nó chỉ có thế, khó khăn đã qua, anh đã không còn gì để gạt nó nữa. Nó đã tin như thế.

Nó lại tiếp tục trong tình yêu của anh. Nó vui vẻ sánh bước bên anh trong những nhà hàng, quán bar, thong thả lượn xe cùng anh những lúc Sài Gòn về đêm. Anh làm nó hạnh phúc bằng những lời yêu thương, những cử chỉ quan tâm mà nó chưa từng thấy ở những người đàn ông trước đây mà nó gặp. Nó nghĩ đó là tình yêu, nó có thể đến bất cứ đâu mà anh muốn, cho anh điều anh cần. Không còn gì có thể tốt đẹp hơn vào lúc này trong suy nghĩ của nó, ngay cả khi nó biết anh chưa từng có nhà và xe như anh đã nói với nó trước đây, vậy mà nó vẫn cứ yêu lấy anh. Có lẽ nó chưa ý thức được điều gì, nhưng đến đây ông trời đã xót thương cho sự mù quáng và vụng dại của nó, một lần nữa đã cho nó biết thêm sự thật kinh hoàng về anh. Anh đã từng có vợ và đứa con trai chưa tròn một tuổi, họ đang sống ly thân. Đêm ấy nó như sụp đổ, nó buồn rất nhiều, khóc rất nhiều và cũng uống rất nhiều rượu nhưng nó vẫn không say, nó vẫn đủ tỉnh táo để không thể quên được sự thật làm nát lòng nó, tim nó tan nát, nó vật vã một mình trong đêm, nó muốn chạy trốn khỏi thế giới con người, chạy trốn khỏi người nó yêu thương.

Tưởng rằng anh yêu em

Nó nhận thức được anh không phải bến đỗ bình yên cho nó và con… (Ảnh minh họa)

Anh đã cho nó nếm đủ đắng cay ngọt bùi của tinh yêu. Cho nó biết thế nào là yêu một người và đau đớn khi bị lừa dối là như thế nào. Nó căm ghét anh, căm ghét sự man trá của anh, nó không còn muốn nhìn thấy anh nữa nhưng sao lòng nó vẫn cứ yêu anh, nó không thể thiếu anh – nó điên rồi – nó hết thuốc chữa rồi – nó là một con nghiện – nó nghiện thứ tình yêu dối trá của anh, và cuối cùng nó vẫn không thể rời xa anh. Nó về bên anh trong sự giằng xé giữa lý trí và tình cảm. Mà nó là ai? Một người mơ mộng như nó làm sao có thể chiến thắng con tim để đủ mạnh mẽ mà không về lại bên anh. Một lần nữa nó lại thất bại.

Từ dạo đó anh tốt với nó hơn, còn nó mặc dù cũng rất hạnh phúc vì được anh yêu thương nhưng tận sâu trong thâm tâm nó, nó không khỏi đau đớn vì nghĩ đến đứa con ấy của anh, nó cảm thấy tủi thân, nó không còn trách anh nhưng nó buồn lắm, đến giờ nó vẫn chưa hiểu đó là cảm giác gì. Chỉ biết nó không thể hết yêu anh, cũng không thể vui vẻ chấp nhận sự thật này. Nó chỉ biết tự tìm cách quên đi quá khứ của anh, nó chỉ cần anh yêu nó, thế là quá đủ. Tuy vậy nó cũng dần kiệt sức vì nó nhận ra phần nào tình cảm không chân thật của anh. Nó đã nhiều lần muốn chia tay nhưng anh vẫn níu giữ lấy nó, đòi sống đòi chết khi nó khăng khăng muốn xa anh – nó vẫn không thể quay lưng lại với anh hay nói đúng hơn anh không chịu bước ra khỏi cuộc đời nó. Gần anh nó cảm thấy khó chịu vì tình yêu giả tạo nơi anh, vắng anh thì nhớ thương anh da diết, nó căm ghét chính bản thân nó. Nó tự hỏi có một giây phút nào anh thật sự chân tình với nó, nó cũng sẽ được an ủi phần nào. Nó khóc vì quyết định xa rời anh như một điều không tưởng với nó, phải chi nó đừng yêu anh quá nhiều thì giờ nó không đau như thế này.

Rồi một buổi sáng nó bàng hoàng nhận ra mình đã có thai, anh không tỏ thái độ gì khi nó báo tin. Không biết vì anh quá lo lắng bởi lẽ phải đối mặt với hai gia đình như thế nào hay anh cũng bàng hoàng như nó, tuy nhiên nó không phát hiện một tí gì gọi là niềm vui nơi anh. Anh không nói sẽ đưa nó về gia đình cũng không hứa dẫn nó đến bệnh viện, nó thật sự không biết anh đang nghĩ gì – hay anh không cần phải nghĩ vì đây không phải chuyện của anh. Còn nó, sâu tận đáy lòng nó vui vì nó đã mang thai đứa con của anh, đồng thời cũng lo lắng vì không biết phải đối mặt với vấn đề này như thế nào. Lúc này nó nhận ra nó vẫn chưa thực sự trưởng thành, còn anh vẫn là một ảo mộng của nó. Nó nhận thức được anh không phải bến đỗ bình yên cho nó và con, và trên hết nó nghĩ đến mẹ và ngoại của nó, họ sẽ không đủ mạnh mẽ để đón nhận tin này, họ sẽ ngã quỵ mất. Nó đã nhanh chóng đưa ra quyết định, nó sẽ không để con nó phải khổ và nhất là có một người cha như anh. Sau một đêm suy nghĩ nó đã tìm đến bệnh viện, nó gọi anh đến với nó, anh la mắng nó bảo nó đừng khờ dại, bảo rằng anh sẽ không đến, tất cả nó đã tự chuốc lấy. Sau khi nó rời khỏi phòng phẫu thuật, anh có đến để hỏi thăm nó rồi nhà ai nấy về. Những ngày sau đó nó buồn bã, chán nản, nó cần lắm bờ vai của anh, nhưng rồi anh đã có biết bao lý do để không đến với nó… Và giờ đây nó đã hiểu tất cả. Nó cố gắng vượt qua những ngày trống rỗng ấy một cách khó khăn, nó xin nghỉ việc ở công ty để rời khỏi Sài Gòn – rời khỏi chốn thương tâm, mang theo quá khứ đau buồn và cả tình yêu dành cho anh.

Gửi Trâu lì của em

Theo blog (Bức thư tình)

Em tìm một vệt nắng tinh sạch ban mai!

Em tìm một vệt nắng tinh sạch ban mai!
Sẽ chẳng có gì quan trọng trong cuộc đời một khi những tia nắng vụt tắt mãi mãi trong mắt một người thân yêu. Khi nhận ra ta cô đơn trong cuộc đời lắm phong ba này. Khi bất chợt biết mình đang sống trong một trò đùa nghịch cảnh, khi mà dù có cố gắng tới đâu vẫn không thể trở lại thủa ban đầu.
Ta đã rời xa nhau thật rồi sao người? Em và người chỉ còn là quá khứ của nhau. Quá khứ ngọt ngào bên những ngọn gió ngào ngạt hương hoa từ vùng đất của cối xay gió và những bông Tulip rực rỡ nắng chiều.
Bên những người bạn trong nắng hoàng hôn vàng rực, ta… yêu nhau từ thủa nào hỡi người..

Đã từng nghĩ rằng cho dù có làm tổn thương tất cả mọi người thì vẫn cứ tiếp tục tình cảm này. Nhưng ta đã xa rời nhau thật rồi như cái ngày anh mang chiếc dây chuyền có những viên đá Oải Hương tím đến tìm em em đã không biết anh đã đau khổ lắm.
Và nắm chặt trong tay sợi dây định mệnh đó em không thể tin vào tai mình. Anh sẽ là người thừa kế quan trọng và sẽ kết hôn với người con gái xa lạ đó. Sẽ chỉ là một người bước ra từ hoài niệm của riêng mình em.
Em phải làm sao với những người bạn thân thiết và hai người đã bị chúng ta làm tổn thương đây. Em phải làm sao khi người thân yêu của em xuất hiện và em phải làm tròn nghĩa vụ của mình.
Kể từ giờ cho tới mãi về sau… chúng ta cũng không thể quay trở lại là những vệt nắng tinh sạch thủa xa xưa. Và anh ấy người luôn dõi theo em bao năm tháng qua mà em chưa từng biết sẽ trở thành một phần của em.
Anh à, nếu có thể quay lại về làm một cậu bạn ngỗ nghịch trước đây được không. Người mà đã nghĩ rằng suốt đời cũng không thể trở yêu thương nổi. Cũng là người với một trái tim ấm áp lạ thường và em đã thật sự hạnh phúc trong quãng thời gian ngắn ngủi đó.
Đến bây giờ ngay cả làm một người bạn cũng không thể nữa rồi.
Tình yêu của em mang tên của loài hoa màu tím hiền dịu, tình yêu của em trải qua bao năm tháng với tiếng cười của những người bạn và… anh. Rồi héo rũ đi một sớm mai đến.
Bản nhạc anh chơi trong đêm mưa người yêu dấu có còn nhớ không. Cả khi em là một người bình thường và sẽ mãi mãi là một người bình thường, nếu những người thân yêu không xuất hiện và biến em thành một người đặc biệt. Thành đóa hoa nở trong hàng rào chằng chịt những mũi lao tua tủa vươn ra. Thành bông hoa rực rỡ, cô độc…
Người có còn nhớ không khi chúng ta cùng bỏ lại mọi thứ phía sau và trở về nước. Rời xa đất nước Hà Lan xinh đẹp mà không từ biệt những người bạn mà cả hai đã làm tổn thương vì tình yêu này.
Anh đã gọi theo em trước khi em trở về làm một con búp bê trong lồng kính được yêu thương, nhưng… trái tim vẫn cứ mãi đóng băng… Nhưng em không thể nghe thấy…
Em đi tìm một vệt nắng tinh sạch ban mai. Nhưng liệu tới khi em tìm được vệt nắng đó thì có thể đưa anh trở về…
Thân yêu gửi những người bạn trong kịch bản phim Hoa Oải Hương: Kịch bản cuộc đời của tôi! Đây cũng là cảm xúc của Hoa Oải Hương dành cho kịch bản này.

Theo blog (Bức thư tình)

Anh còn nhớ không anh?

Nó yêu người mà nó không nên yêu mặc dù biết vậy mà nó đâm đầu vào yêu cái thứ tình yêu mà nó đã hy sinh quá nhiều để yêu đấy. Với nó bây giờ cần một sự bình yên vốn có của nó ngày xưa…

Lần đầu nó yêu, nói chính xác là lần đầu nó có cảm giác với một người đàn ông, để rồi giờ đây nó hờ hững với tất cả những gì đang diễn ra trong cuộc sống của nó. Dù nó đã cố gắng để quên rồi nhưng tại sao nó lại mất nhiều thời gian vào những việc vô nghĩa như thế này không đáng với nó… Nó đã học cách sống vô tâm hơn với nó để quên một người nhưng dường như không đủ vì càng cố quên nó càng nhớ nhiều hơn.

Hôm nay cũng ngày này cách đây một năm nó đi chơi về thấy rất vui và lo cho người ta đi về một mình, chỉ để nhận một tin nhắn “anh về đến nơi rồi” thế là hạnh phúc lắm rồi, anh đã bình an thế là nó lăn ra ngủ, cứ ngỡ nó ngủ ngon lắm vì đi chơi với người yêu vui chết đi được, ai ngờ nửa đêm nó tỉnh đậy mồ hôi ướt đầm nó bị ốm sao? Và năm nay cũng vậy nó ngủ không ngon tỉnh dậy vẫn mồ hôi ướt đầm nó mới nhớ ra rằng cũng khoảng thời gian này năm ngoái nó đang hạnh phúc thế mà cũng bị ốm sao trùng hợp thế. Nhưng năm nay khác rồi nó không còn có người quan tâm động viên nữa. Nó chằn chọc nước mắt lăn dài không biết bao nhiêu lần thế này rồi, nó tự nhủ với mình sẽ sống tốt hơn, sẽ yêu quý mình hơn… nhưng không thể chỉ cần thấy người ta chằn chọc nó đã để ý rồi lo lắng khổ nỗi là nó bây giờ không hiều tình cảm của nó nữa. Không biết nó còn yêu người ta không nhưng nó lại không muốn mất người ta, thật mâu thuẫn.

Bây giờ nó học được cách ích kỷ mà trước giờ nó không bao giở nghĩ đến, nó cũng yếu đuối hơn trước… có thể khi yêu đã làm nên con người nó hiện tại.

Nó biết vậy nhưng không thể thay đổi được vì yêu người ta nó đã quen với những cái đó nhưng nó không còn chung đường với người nó yêu nữa rồi, nó phải làm sao đây?

Nó đặt cho mình sẽ thay đổi tất cả từ thói quen lẫn tính cách nhưng càng thay đổi thì nó nhận ra rằng chỉ cần thoáng qua nó cũng nghĩ đến người ta. Đến giờ nó chưa có người yêu mặc dù có nhiều người đã đến với nó, không biết cuộc sống đùa cợt với nó không mà người đến với nó về tất cả đều hơn người nó yêu thế mà sao nó vẫn không thể nhận lới dù nó gần 30 tuổi rồi, cái tuổi mà ai nghĩ đến cũng thấy e ngại cho nó.

Lỗi lầm vẫn là em, chỉ đơn giản là, lỗi lầm vẫn là em! (Ảnh minh họa)

Con người nó trước đây mạnh mẽ thế, sẵn sàng chà đạp nên người khác với tính tiểu thư bướng bỉnh của mình thế mà giờ nó cũng không dám nghĩ tiếp nữa… Nó vẫn bước một mình trên con đường thênh thang vẫn đi tiếp vì nó cũng có sự chọn lựa nào nữa đâu, tội nghiệp cho nó vì nó giờ đã thay đổi rất nhiều rồi, nó không còn là chính nó nữa.

Mùa đông nữa lại đến đôi bàn tay bé nhỏ của nó đang chờ bàn tay của ai kia có thể sửa ấm cho nó, nó vẫn bước dài và không một lời than thở, vẫn giữ nụ cười tươi tắn đó che giấu bao nỗi niềm. Có ai đó đã nói hướng dương là hướng về phía mặt trời nhưng mà mặt trời sẽ là héo hướng dương không biết có đúng không nữa vì nó yêu hoa hướng dương, nó yêu cái mạnh mẽ của hướng dương nhưng cho đến giờ nó đã héo dần héo mòn vì tình yêu đó, mặt trời có thể tiếp năng lượng cho hướng dương tại sao không cho nó chút năng lượng để quên tình yêu của nó đi, nhanh lên không nó không biết phải làm sao nữa.

Giờ nó chỉ cảm thấy có lỗi với bố mẹ nó những người đã kỳ vọng ở nó quá nhiều và mỗi bước nó đi đều có dấu chân của bố mẹ nó những người đã hy sinh tất cả cho nó, thế mà nó đã làm bố mẹ nó đau lòng… Giờ nó chỉ có thể nói câu xin lỗi mà trước đây nó ghét nhất lời xin lỗi vì nó cho rằng đấy là lời nói vô trách nhiệm nhất, nhưng nó vẫn thấy chỉ có lời nói trong tận đáy lòng mong bố mẹ hiểu cho nó vì nó yêu bố mẹ nó nhiều lắm.

Tình yêu của nó đẹp nhưng rồi thì sao chứ một cái kết buồn cho nó. Nó giờ yêu thơ rồi, chả giống với nó ngày nào, nó lẩm bẩm cái gì đó và cười… nhìn nó khác quá, thương cho nó và cũng buồn cho nó… Tình yêu của nó có thể được định nghĩa chính xác bằng hai câu thơ này:

"Một nụ hoa chưa nở sẽ không bao giờ tàn
Một tình yêu chưa ngỏ còn mãi với thời gian"

Nhìn thấy nó đi làm về mà đau lòng, con đường nó đi không còn có dấu chân bố mẹ nó nữa, nó phải đi một mình cũng không có người nó yêu đi cùng nữa, nó cô đơn bước tiếp dáng người nhỏ bé, xinh xắn ngày nào vẫn vậy có cái nó không còn bước nhanh và nghịch ngợm như trước nữa, nó bước chậm dãi trên lối về, vẫn con đường này hoa sữa thơm ngào ngạt dẫu biết rằng yêu một người là điều khó khăn và được một người yêu là điều khó khăn hơn gấp ngàn lần. Nhưng anh còn trẻ, anh còn chơi, anh còn thú vui, anh lắm lựa chọn. Lỗi lầm vẫn là em, chỉ đơn giản là, lỗi lầm vẫn là em!

****

Một năm rồi anh ạ, thời gian không đủ dài để em có thể quên anh và cũng không đủ ngắn để anh có thể đến với ai đó, chúc anh được hạnh phúc với người mà anh đã chọn! chỉ có điều người đó không phải là em!

Hôm nay hoa sữa thơm ngào ngạt cái mùi thơm mà xa hà nội ai cũng nhớ, nó nhớ người nó yêu và nó sẽ bước tiếp vì nó chỉ cho phép nó nhớ anh lần này thôi. Nước mắt nó lại lăn dài trên má… chắc đây là giọt nước mắt cuối cùng nó dành cho tình yêu của nó. Chúc nó hạnh phúc vì nó xứng đáng có hạnh phúc của riêng nó!

Hương Nguyễn

Theo blog (Bức thư tình)

Quên một bóng hình

Quên một bóng hình, viet ve cuoc tinh toi
Sáng mùa Đông lạnh lẽo, từng cơn gió mùa đông Bắc vô tình thổi tung mái tóc ngắn của tôi. Thế là mùa Đông đã về. Sao lạnh lẽo vô cùng. Tôi bước thật chậm trên con đường nhỏ, tai đeo phone, nghe mãi giai điệu của bài hát: “Đành thôi quên lãng”. Nó có một đoạn điệp khúc như thế này:

“Tìm trong nhân thế có mấy người sống yên vui duyên đầu, cũng đành phải xa tình thêm sầu, tìm trog nhân thế có nỗi buồn phải chia đôi câu thề con tim xin đừng ngủ mê… Đành thôi quên lãng với bóng hình đã thôi không chung tình cúi đầu bước đi còn riêng mình… Đành thôi quên lãng với phím đàn cánh chim xa mây ngàn… Dỗi hờn bước xưa tình chứa chan….”Nước mắt tôi đang nóng hổi, tràn xuống mặt gặp cơn gió mùa Đông làm lạnh buốt hai má, thấm vào tận trái tim tôi.

Tôi thật ngốc. Thế là tôi sắp mất đi một người. Mội người cách chỗ tôi ở 25km đường chim bay. Tôi sắp mất thật rồi.

Nỗi đau chẳng biết chia sẻ, chẳng thể chia sẻ. Nếu tôi có kể với ai đó thì họ cũng gàn tôi cho mà xem. Nhưng tôi có làm gì sai với ai đâu. Tôi chỉ sai là lấy người đó làm điểm tựa cho tâm hồn tôi, tôi chỉ sai là thân thiết với người đó quá. Bởi vì trên thế giới này chỉ có người đó hiểu tôi. Ngay cả người thân của tôi họ cũng không hiểu tôi đang muốn gì. Những người bạn của tôi nữa, họ bận tâm với những chuyện của riêng họ, còn mình tôi mà thôi. Và tôi tìm đến người đó với mọi niềm vui, lòng biết ơn. Tôi không ngờ rằng trái tim tôi cũng biết nhớ đến người đó dưới góc độ khác…

Tôi đau lòng nghĩ rằng sẽ chẳng còn ai như người đó chia sẻ cùng tôi nữa. Tôi không đủ can đảm để chấp nhận sự thật này. Và tôi bước ra đường trong tâm trạng hụt hẫng, và tôi khóc.

Người đó dạo này quan tâm rất nhiều đến tôi. Mỗi sáng tôi ngủ dậy muộn thì người đó đã đi làm về một lượt rồi, người đó gọi cho tôi, bắt tôi dậy nấu ăn đi. Không thì thành con bò đất lười nhác. Khi tôi chơi vơi nhất, người đó an ủi tôi. Một ngày của tôi với người đó có không biết mấy chục tin nhắn gửi cho nhau, những cuộc điện thoại 9 phút 59 giây làm tôi thấy ấm lòng, tôi vui vẻ.

Nhưng bây giờ thì sao? Khi tôi nhận ra rằng người đó sẽ không quan tâm tới tôi mãi nữa, tôi nhận ra rằng người đó sẽ phải đi xây dựng tổ ấm cho riêng mình thì tôi không thể bình tĩnh được.

Ngày hôm đó 11 cuộc gọi nhỡ gọi cho tôi, tôi không nghe, tôi không nhắn tin lại. Người đó giận và trách tôi sao không nghe? Tôi đã nói là T. không muốn nghe và không muốn nhắn tin cho người đó nữa. Người đó hỏi vì sao thế? Và tôi đã khóc. Tôi chẳng biết tôi làm thế có phải là lối thoát tốt nhất cho tôi. Tôi không biết được.

Tôi không yêu người đó nhưng tôi cần người đó quan tâm, che chở, chia sẻ những buồn vui với tôi. Giờ tôi biết phải làm sao đây khi chặng đường đi tiếp theo của tôi không còn người đó nữa? Chẳng còn ai quan tâm đến tôi như thế cả, chẳng còn ai nhắn tin và gọi điện từng giờ cho tôi như người đó cả.
Tôi lại lặng thầm với bước đi trên con đường của riêng mình, không còn ai. Tôi khóc ở quán net. Thật vô duyên nhưng biết làm sao? Những người đang ở với tôi không thể hiểu tôi, những người bạn của tôi dần xa tôi, giờ tôi còn lại một mình.

Đành thôi quên đi vậy

Thôi vậy.

Nước mắt cũng thôi rơi nhé.

Mưa Xanh (Thanh Thủy)@yahoo.com
(Sưu tầm khocviem.org)
 
Support : Creating Website | Johny Template | Mas Template
Copyright © 2011. Lê Quỳnh Hương - All Rights Reserved
Template Created by Creating Website
Proudly powered by Blogger